Đôi mắt màu trà như phản chiếu hình xăm cửu vĩ hồ đỏ rực, như nhuộm đỏ màu máu nơi đáy mắt.
Y kinh hoảng, y tức giận, y đau xót.
Phẫn nộ cùng điên cuồng cuộn trào ra khỏi lồng ngực, mãnh liệt như một cơn sóng biển sắp quật ngã cả một thành trì kiên cố, như sắp phá hủy lí trí của y.
Là hắn, là khuôn mặt này, là cơ thể này...
Là hình xăm cửu vĩ hồ này...
Là kẻ ban phát cho y ái tình, lại tàn nhẫn mà vứt bỏ y.
Là kẻ khiến cho y ba năm đau đớn âm ỉ, khiến y bất an đêm ngày, lại khiến y sa đọa trầm mê.
Là nam nhân này...
Là nam nhân cường tráng, thường xuyên quấy nhiễu giấc ngủ của y, hoang dã lại uyển chuyển múa lên điệu múa y từng xem ngày bé.
Y nhíu mày, cố gắng bình ổn tâm trạng cuồn cuộn sóng ngầm, đáy mắt lại ẩn ẩn một tầng hơi nước mờ mịt.
Nước mắt giai nhân, ai lại chẳng động lòng?
Chỉ tiếc kẻ có thể nhìn thấy, cũng là kẻ khiến giai nhân rơi lệ, lại đang bất tỉnh nhân sự ở đằng kia.
Lam Nhan uất ức lau nước mắt, nghĩ thầm: Không sao, ngày tháng còn dài, bây giờ hắn đã ở trong tay ta, từ từ ta sẽ khiến hắn khóc lóc ỉ ôi mà xin lỗi!
Nghĩ đến dáng vẻ kiên nghị kiêu ngạo trong trí nhớ lại nước mắt tèm lem khóc nức nở, y mím mím môi, tự mắng mình khốn nạn.
Nhưng sự phỉ nhổ đó không kéo dài được lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ho-ly-lai-khong-me-nguoi-bang-bao-quan/2572253/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.