Chương trước
Chương sau
Nụ hôn đầu a..."

"Tiểu hồ ly..."

"Tiểu hồ ly..."

"Tiểu hồ ly..."

" A a a a a a câm miệng lại cho ta " Trong căn phòng а tối chợt vang lên tiếng thét man rợ, sau đó là vài tiếng đồ vật đổ vỡ loảng xoảng đinh tai nhức óc.

Tách

Căn phòng bỗng chốc sáng rực, soi rọi tất thảy mọi thứ trong đây một cách rõ rệt.

Tô Diệp, chị bị sao vậy ? " Mộc Lam mắt nhắm mắt mở nhìn cô gái xinh đẹp đang vò đầu bứt tai ở chiếc giường bên cạnh, mái tóc xoăn màu trà cứ thế mà bị cô ấy bứt cho rối tinh rối mù, rồi còn cả giấc ngủ quý báu của cô nữa chứ. Oa oa mai cô còn phải đi học nha, vì cái gì lại bắt cô chung phòng với Tô Diệp chớ.

Thở dài một tiếng, Tô Diệp lắc đầu bước xuống giường.

Không sao, em ngủ tiếp đi "

'Chị định đi đâu thế? " Trông thấy cô gái này cứ thế mà mặc váy ngủ ra khỏi phòng, Mộc Lam không khỏi giật mình.

Vuốt ngược mái tóc ra phía sau đầu, Tô Diệp miễn cưỡng cười gượng.

" Dạo một chút thôi mà ".

Dạo? Mặc như vậy đi dạo á. Có mà đi làm hại trai nhà lành thì có. Cánh cửa bị đóng sầm một cái. Mộc Lam đơ mặt, ngủ cũng không thể tiếp tục được nữa.

Kiểu này chắc cô phải nhai thuốc an thần mất. Mộc Lam đúng là khóc không ra nước mắt.

***

Trên đại lộ Champ Elysees xinh đẹp, một chiếc BMW đen bóng đang vút đi như tên bắn, nó lao nhanh hơn bất cứ chiếc xe nào có mặt trên con đường này.

Cứ mỗi chặng chiếc xe BMW này chạy qua đều cuốn theo từng con mắt tò mò cùng khó hiểu của mọi người. Có vẻ như, chủ nhân của nó đang rất là khó chịu. Mà đúng vậy, tâm tình hiện tại của Ngôn Thần Hạo quả thật là có chút khác thường.



Từ lúc đụng mặt cho đến giờ phút này đây, trong đầu hắn hoàn toàn là hình ảnh của cô gái xinh đẹp đanhđá ấy.

Ngay cả khi ăn cơm cũng không tài nào quên được, đây là vì cái gì? Đột nhiên phanh gấp dừng xe lại một bên lề đường, Ngôn Thần Hạo khó chịu đấm mạnh một cái vào vô lăng sau đó đẩy cửa xe bước ra.

Gió đêm nhanh chóng lùa vào trong vạt áo, thổi tung mái tóc màu xám tro, lại khiến cho khuôn mặt anh tuấn đẹp trai tăng thêm vài phần cuồng dã. Lập tức thu hút từng ánh nhìn say mê của hàng ngàn con người đi qua.

Thậm chí có người còn nhận ra hắn là siêu mẫu, cũng thì thầm to nhỏ, bàn tán này nọ. Nhưng Ngôn Thần Hạo lại chẳng thèm để ý, thậm chí còn quay đầu trừng mắt với bọn họ.

Tựa mình vào cửa xe, Ngôn Thần Hạo lôi từ trong túi ra một điếu thuốc lá đưa lên môi khẽ châm lửa.

Rít một hơi thật dài, hắn ngả đầu ra sau, hờ hững mà nhả khói, làn khói trắng bạc mờ mờ ảo ảo lả lướt quanh con mắt đào hoa của hắn, cũng vô tình mà che lấp đi cái nỗi bức bách ẩn ẩn bên trong.

Tiểu hồ ly.

Trong đầu chỉ lởn vởn duy nhất cái biệt danh này, Ngôn Thần Hạo nhíu chặt mày, hắn chưa từng như thế, chưa từng điên cuồng vì đứa con gái nào như vậy.Chỉ một buổi chiều.

Chỉ một cái hôn.

Lại có thể khiến hắn khao khát đến run tim, cô gái ấy quả đúng không phải người thường.

Hừ cười, Ngôn Thần Hạo một lần lại một lần rít thuốc, nhưng hình như càng hút hắn càng khó chịu " Mẹ nó ".

Chửi thề một tiếng, hắn tức khắc ném điếu thuốc đi. Vươn tay day day cái trán. Ngôn Thần Hạo cứ tựa người vào cửa kính xe như vậy mà đứng mãi.

Thời gian cứ chậm chạp từng chút, từng chút một qua đi. Ngôn Thần Hạo đứng lâu tới nỗi cảm giác như chân mình sắp nhũn hết cả ra, lúc này hắn mới bất giác để ý, trên đường sớm đã chẳng còn ai nữa.

Hẳn là đã muộn, từ khi nào, siêu mẫu Armani lại biến thành thằng ngốc như vậy chứ nhở. Chỉ là một con hồ ly chua ngoa thôi mà. Hắn không tin là mình không tìm được cô.

Nhẹ xoay người, Ngôn Thần Hạo mở cửa xe đang tính ngồi vào thì đột nhiên dư quang trong ánh mắt lại nhìn trúng một thứ.

Có vẻ như, ông trời nghe được cái khát vọng mãnh liệt to lớn của hắn nên muốn giúp hắn chăng. Hay là nói đúng hơn, hắn thật sự quả là một chàng trai may mắn.

Ngay tại lúc hắn không biết phaải làm sao, xoay so tâm tình mình thế nào thì hắn lại trông thấy cô.

Tiểu hồ ly xinh đẹp.



Người con gái khiến hắn cuồng điên chỉ trong một buổi chiều, là trùng hợp hay là duyên phận. Hắn không cần biết. Chỉ biết là, mỹ thực từ trên trời rơi xuống, không thể không ăn. Khóe môi bỗng chốc cong lên thành một nụ cười nửa miệng đầy quỷ dị. Ngôn Thần Hạo từ từ đẩy cửa xe lại.

Tô Diệp cúi đầu một mặt đi, một mặt thầm mắng tại sao đến cả ngủ cô cũng mơ thấy tên khốn đó chớ, vẫn biết là ngày mai còn phải đi làm, không thể thức trắng đêm được. Nhưng mà cô chính là không muốn phải gặp ác mộng nữa.

Nhất là ác mộng có tên trâu thối tha đó.

Không biết là vì cái gì, đột nhiên Tô Diệp cảm giác toàn thân ớn lạnh nổi đầy gai ốc, da đầu giống như bị ai đó nhìn cho tới thủng cả hai lỗ. Nhưng mà là ai? Cảm thấy có chỗ không đúng, cô hơi ngẩng đầu lên.

Ai nói trên đời không có sự trùng hợp, ai dám bảo trái đất không tròn, ái dám bảo oan gia thì ngõ không hẹp. Nếu có thằng ngu nào dám nói như thế, cô lậpĐừng nói là ác mộng mới đáng sợ, ngay cả hiện thực đây cũng khiến người ta phải chết điếng rồi.

Chính tại lúc bốn mắt giao nhau. Tô Diệp sớm đã không thể tiếp tục bước tiếp nữa rồi. Ngực đột nhiên thót lên, cô có cảm giác muốn bỏ chạy nhưng chân sớm đã không thể nhấc nổi. Chỉ bần thần đứng trên trận ở đó.

Vốn dĩ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, lại không ngờ xui xẻo mà gặp hắn. Tại sao? Tại saoooo? Cô thật sự muốn khóc rống lên. Cô và hắn cách nhau cũng chỉ khoảng hai mươi bước chân thôi chứ mấy.

Cái biểu tình đần độn kia là gì? Ngôn Thần Hạo vừa buồn cười vừa nghi hoặc. Tiểu hồ ly điêu ngoa hồi chiều đây sao. Không còn bộ dáng thanh cao quý phái, hiện tại trên người chỉ khoác đúng một chiếc váy ngủ mỏng manh ngắn cũn, quyến rũ mê hoặc, rất gợi cảm a.

Không tốt chút nào, con thú trong người hắn chính là muốn lột xác lao ra ngoài à nha.

Chúng ta lại gặp nhau rồi, tiểu hồ ly "

Có quỷ mới muốn gặp ngươi.

Câm miệng, không được gọi ta là tiểu hồ ly ". TôDiệp trông thấy hắn đang từng bước tiến về phía mình thì không khỏi khẩn trương, trừng to mắt.

" Ha ha " Cười trầm hai tiếng, Ngôn Thần Hạo đút hai tay vào túi quần vừa đi vừa nói " Không gọi là tiểu hồ ly, vậy gọi tiểu yêu tinh đi ".

'Ngươi.. " Tô Diệp nghiến răng, thật muốn lao lên đánh chết hắn, nhưng hành động lại không hề giống như suy nghĩ. Cô chính là thụt lùi từng bước ra phía sau.

" Trâu thối, cấm có bước nữa, không được lại gần ta

Trâu thối? Ngôn Thần Hạo nhíu mi, cô gái này cứ mở miệng là gọi hắn một câu trâu thối, hai câu cũng trâu thối. Thật là một cái miệng hư hỏng. Nhưng không sao, ngay lúc này đây, cậu sẽ dạy dỗ lại a. Phía sau cô cũng không phải là tường, có thể chạy.

Tiến không được, lùi không xong, ngay tại thời khắc hắn chỉ cách cô đúng hai bước chân. Tô Diệp mới hoảng hồn, một bước xoay người liều mạng lao đầu bỏ chạy.

Nhưng Ngôn Thần Hạo xảo quyệt đâu phải loại người mồi thơm đến miệng còn không biết giữ. Hắn sải tay, lập tức từ đằng sau ôm lấy tiểu hồ ly xinh đẹp nửa đêm còn ăn mặc chỗ kín chỗ hở chạy ra đường câu dẫn người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.