Chương trước
Chương sau
Một Tô Diệp xinh đẹp xấu hổ như thế đáng lẽ ra nên chỉ có mình hắn được nhìn đến cũng như chỉ có hắn mới có quyền được thưởng thức.Ngôn Thần Hạo không muốn ngoài bản thân mình ra sẽ có kẻ khác được chiêm ngưỡng tiểu hồ ly của mình.Thế nhưng lỡ mất rồi, thở ra một hơi,hắn chậm chạp tiến về phía Tô Diệp đang thẫn thờ cầm lấy hai tay của cô mà vân vê, cảm giác da thịt bị người đụng chạm, Tô Diệp giật mình tỉnh táo lại thì đã phát hiện Ngôn Thần Hạo xuất hiện ngay trước mắt, hắn còn nhẹ nhàng mà cầm lấy tay cô mỉm cười dịu dàng, không hề có trêu ghẹo, không hề mang theo du͙ƈ vọиɠ xấu xa.hắn chẳng còn cố tình nơi nơi đè cô ra mà hôn chỗ này chỗ kia nữa, chỉ khẽ khàng đưa cô tiến ra bên ngoài hội trường.

Giống như Bạch mã hoàng tử kéo theo công chúa của mình ngao du thiên hạ, trái tim nhỏ bé của cô gái đanh đá là cô ngoài tưởng tượng mà nảy lên vài nhịp mất rồi. Có lẽ hắn cũng không đáng ghét như mình nghĩ.

Sai lầm, Tô Diệp ngay sau cái khoảnh khắc đó vài giây liền phát hiện bản thân mình sao có thể ngu ngốc mà nghĩ tốt về tên khốn bẩn bựa của tên này. Hội trường đúng như hắn nói, là một chiếc giường King size rộng lớn a, đây có phải chụp ảnh đồ đôi không thế ạ. Tô Diệp thật sự là muốn hỏi như vậy, cho tới khi bị người này người nọ đẩy lên đưa xuống tạo dáng ngang dọc rồi thì cô mới xấu hổ không thôi.

Trước mặt bao nhiêu người, cô lại có thể mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng gắn mác Valentino sáng chói ngay bên ngực, hai tay vươn ra phía sau đầu ôm lấy cổ Ngôn Thần Hạo , còn hắn thì nở nụ cười tựa cằm vào vai cô thỉnh thoảng lại thì thầm cái gì đấy mà Tô Diệp đang ngượng ngùng chẳng hề nghe rõ, bàn tay tinh tế thon dài hàng ngàn cô gái mơ ước được một lần chạm vào lúc này cũng đang theo ý ai đó mà vòng qua eo cô, hờ hững siết lấy lỏng lẻo mà mang đậm chất nghệ thuật, lại như có ý chiếm hữu không thôi .

Cho đến khi Tô Diệp cảm nhận được bên cổ mình có cái gì đó mềm mại chạm vào thì mới hoảng hốt nhận ra là Ngôn Thần Hạo đang hôn mình, bất ngờ tính hét lên khi đằng trước máy ảnh thừa cơ hội hiếm có "Tách Tách" chụp lấy chụp để, những ánh đèn flash lấp lóe từ mọi góc độ khiến cho cô chẳng có chút kinh nghiệm gì hoang mang không thôi.

Bất giác trong khoảnh khắc đó, vòng ôm của Ngôn Thần Hạo tự động mà siết lấy thật chặt kéo sát cô vào trong lòng ngực mình, hắn cúi đầu tựa trán vào hõm cổ cô mà nhỏ nhẹ cất lời. " Không sao đâu, nhanh thôi mà, chỉ cần em để yên như vậy một chút nữa thì ổn rồi, chẳng có gì phải xấu hổ, bởi vì đằng sau em đang có anh nữa mà "

Nhẹ nhàng quá đỗi, dịu dàng quá đỗi. Điều này khiến cho cô có cảm giác không hề chân thật chút nào, thế nhưng nó đã thành công an ủi trái tim đang run rẩy của Tô Diệp . Vô thức khêu lên một nụ cười tuyệt mỹ, cứ như vậy mà bị người ta Tách một tiếng chụp lấy giây phút đẹp đẽ nhất.

Tiếng vỗ tay cùng những lời khen ngợi đồng loạt vang lên đầy hứng khởi, tuy bước đầu không mấy thành công nhưng bù lại bọn họ có được bức hình cuối cùng, không cần do dự gì nhiều chắc chắn Valentino sẽ lấy nó làm ảnh bìa cho tạp chí thời trang mới nhất của mùa đông năm nay trưng bày tại khu mua sắm lớn nhất Paris - France.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.