Chương trước
Chương sau
Thời điểm Văn Nhân Cửu trở lại Thanh Lan điện, nhưng lại không thấy Lạc Kiêu trong phòng. Quay đầu nhìn Mặc Liễu đang hầu hạ bên trong, không mở miệng, bên kia nhưng lại hiểu, lập tức tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Văn Nhân Cửu hỏi: “Điện hạ tìm Thế tử sao?” Đôi mắt hạnh chớp chớp, cười hì hì, “Thế tử lúc này chắc là tại thư phòng bên kia, còn chưa về.”
Văn Nhân Cửu mở to mắt, giống như có chút kỳ quái: “Một mình hắn cũng có thể ngốc ở thư phòng?”
Mặc Liễu cười rộ lên đáp: “Cái này nô tỳ rồi lại không rõ ràng lắm.”
Thư phòng cách Thanh Lan điện cũng không xa, đi đường cũng chỉ tốn thời gian một chén trà nhỏ.
Văn Nhân Cửu gật đầu, quay qua nhìn hai người Trương Hữu Đức và Mặc Liễu, thản nhiên nói: “Hai người các ngươi cứ ở đây, Cô đến thư phòng nhìn xem.”
Trương Hữu Đức cùng Mặc Liễu nhìn nhau, sau đó đồng thời cúi đầu, cười đáp một tiếng “Vâng”.
Bên ngoài thư phòng, Mặc Lan đang yên lặng đứng canh, đưa mắt nhìn thấy Văn Nhân Cửu đến, nhanh chóng tiến lên vài bước, làm cái vạn phúc hô một tiếng: “Điện hạ.”
Văn Nhân Cửu gật đầu một cái, xem như đáp lại, lập tức nhìn về phía cửa thư phòng đóng chặt, hỏi: “Thế tử bên trong?”
“Vâng.” Mặc Lan thẳng người đáp, “Lúc trước đã phân phó xuống, không cho phép có người quấy rầy. Sau đó cũng cố ý để nô tỳ giải tán nha hoàn thái giám hầu hạ… tính toán, Thế tử chờ ở bên trong cũng nửa nén nhang rồi.”
Văn Nhân Cửu hơi nhướng mày: “Thú vị như vậy.” Chỉnh lại ống tay áo, như có như không cười cười, “Được rồi, ngươi cứ tiếp tục canh giữ ở đây, Cô rồi lại muốn vào xem một chút, một mình Thế tử lại đang loay hoay gì nha.”
Nói xong, liền vòng qua Mặc Lan, đi thẳng vào thư phòng.
Thời điểm đẩy cửa ra, dường như đã hơi trễ. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy Lạc Kiêu đã đặt bút, đang không nhanh không chậm dọn dẹp thư án.
Lạc Kiêu bên kia thấy Văn Nhân Cửu đi vào, hơi nâng mắt nhìn y, khóe môi mang theo ý cười, gọi Văn Nhân Cửu một tiếng: “Điện hạ,” sau đó, tay lại càng thêm lưu loát cuộn lại giấy Tuyên Thành đã được gió thổi khô mực, cẩn thận cất vào.
Văn Nhân Cửu đến gần vài bước, từ góc độ này của y nhìn lại, chỉ thấy loáng thoáng vài nét mực đen trên giấy Tuyên Thành, cụ thể thế nào, nhưng là thấy không rõ. Ánh mắt chuyển từ cuộn giấy đến giữa mặt Lạc Kiêu, Văn Nhân Cửu hỏi: “Là cái gì nha?”
“Cũng chỉ là rảnh rỗi nên tiện tay ghi lại mấy thứ mà thôi, không có gì a.” Lạc Kiêu nhưng không trực tiếp trả lời, chỉ cười cười cất cuộn giấy Tuyên Thành vào ống tay áo, hiển nhiên là không chịu trả lời vấn đề này.
Diễn xuất lần này của Lạc Kiêu, che che dấu dấu ngược lại càng khiến Văn Nhân Cửu thêm tò mò.
Chỉ có điều, Lạc Kiêu cũng không cho Văn Nhân Cửu có cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi, dọn dẹp lại thư án, liền lách người đi ra, đến bên cạnh Văn Nhân Cửu mỉm cười nói: “Thất hoàng tử đến tìm Điện hạ, Điện hạ như thế nào lại trở về sớm như vậy?”
“Thế tử nghĩ sao?” Văn Nhân Cửu giống cười mà không phải cười liếc nhìn Lạc Kiêu, “Không thấy được người muốn gặp, không tư không vị ngồi đợi, Thất hoàng đệ dĩ nhiên rời đi trước rồi. Bằng không thì, còn muốn Cô giữ y lại ở Đông Cung này của Cô dùng bữa nữa hay sao?”
Rõ ràng là đối thoại không thể bình thường hơn, nhưng không biết vì sao, thời điểm bị Văn Nhân Cửu liếc nhìn như vậy, Lạc Kiêu không hiểu sao lại sinh ra vài phần chột dạ. Cười khổ một tiếng, giang tay ủy khuất nói: “Như thế nào lời này của Điện hạ, ngược lại là thần không đúng?”
Văn Nhân Cửu hạ mắt, không đáp lại, chỉ đi đến bên cạnh ghế gỗ ngồi xuống, phất phất ống tay áo, đưa tay đặt lên thành ghế, ngửa mặt nhìn Lạc Kiêu, chậm rãi mở miệng, dẫn lời nói vào chủ đề chính: “Cô nghe nói mấy ngày gần đây, quanh Đế kinh ngược lại đã tới không ít gương mặt Dị tộc?”
Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu nói đến việc này, trên mặt cũng lộ vẻ nghiêm túc, trầm tư một lúc, nói: “Thật sự có chuyện này. Tuy nói còn có mười ngày nữa là đến thọ thần (*sinh nhật) của Hoàng thượng, lúc này người Dị tộc nhập kinh, có lẽ cũng chỉ là sứ giả các Tộc hoàng thất phái tới. Nhưng mà Dị tộc tràn vào Đế kinh so với trước kia, số lượng quả thật tăng lên rất nhiều.”
“Không phải tộc của ta, chắc chắn sẽ sinh dị tâm.” Văn Nhân Cửu đột nhiên nheo mắt, rõ ràng vẫn là giọng nói trong trẻo trầm thấp, nhưng bên trong lại có vài phần sát ý mơ hồ, “Tuy nói hai bên Nam Bắc nhiều năm qua đều là phụ quốc (*quốc gia phụ thuộc) của Đại Càn, nhưng dưới sự thay đổi của thời đại, con chó lúc trước bất tri bất giác (*không ý thức),lại lớn thành hổ sói răng thép móng nhọn* rồi.” (*钢齿利爪 cương xi lợi trảo.)
Hơn nữa càng thêm không xong là, các nước phụ thuộc vẫn trước sau như một thuần phục dưới chân mình cũng bắt đầu giai đoạn dần dần lớn mạnh, Đại Càn đã từng không người có thể địch lại là từng ngày suy tàn, rách nát. Cho dù giờ khắc này, Đại Càn vẫn là bá chủ Trung Nguyên, nhưng người sáng suốt đều rõ ràng, hết thảy phồn hoa giả dối, nếu như lật đổ, cũng chỉ là chuyện chẳng mấy chốc mà thôi.
“Nếu để ngôn quan góp lời với Thánh thượng ——” Lạc Kiêu vừa nói được một nửa, nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng rồi lại mang theo một tia trào phúng của Văn Nhân Cửu, môi đóng mở vài cái, rồi lại dừng lại, khẽ lắc đầu, bên môi tràn ra nụ cười khổ.
Đối với Đức Vinh đế, trên triều sao lại thiếu những lời khuyên ngăn của ngôn quan truyền lên? Chẳng qua là kết quả đâu?
Phàm là Đức Vinh đế có thể nghe nhiều những lời trung ngôn (*lời nói thẳng, nói thật) khó nghe thêm một chút, hiện tại mộ khí (*suy tàn.) của Đại Càn cũng không đến nỗi dày đặc như thế này.
Thở dài một hơi, nhìn Văn Nhân Cửu phân tích: “Nhưng vậy thì thế nào, dù sao thế lực Đại Càn vẫn còn, vả lại hai phương Nam Bắc đều có lo ngại của riêng mình, nếu không phải hoàn toàn nắm chắc, trong vòng năm năm, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng có dị động gì. Lần này mượn đại thọ của Thánh thượng vào kinh, động tác mặc dù hơi lớn, nhưng có lẽ cũng chỉ mang tâm đến xem xét thăm dò mà thôi.”
“Thăm dò?” Đôi mắt đen trầm của Văn Nhân Cửu hiện lên lệ khí (*tàn bạo, độc ác),khẽ thì thầm, sau một lúc lâu, nở nụ cười lạnh lẽo, “Chỉ sợ chờ những thứ lòng lang dụ thú kia xác minh bộ dạng hiện tại của Đại Càn – tường ngoài mạnh mẽ bên trong khô kiệt, Đại Càn ta liền nguy rồi. Huống hồ gian nịnh lộng quyền, tiểu nhân xướng cuồng (*càn rỡ, xằng bậy),bầu không khí bại hoại, cứ như vậy hơn mười năm nữa, toàn bộ triều đình, còn có thể giữ lại ba năm người khả dụng hay không?”
Lạc Kiêu nghe vậy, bỗng nhiên giật mình, nhìn Văn Nhân Cửu thật sâu.
Hắn vẫn biết rõ Văn Nhân Cửu là một người vô cùng tinh tế lại có óc quan sát, nhưng hắn rồi lại không ngờ tới, tại tuổi này, thời điểm các Hoàng tử vẫn còn đang tâm tâm niệm niệm mà thương nhớ đến ngôi vị Đại Càn đã sớm rách nát, y đối với thay đổi chính cuộc (*tình hình chính trị) xung quanh, nhưng đã nhạy bén đến độ này.
Lạc Kiêu thấy Văn Nhân Cửu như vậy, cảm thấy nhịp tim có chút nhanh. Không thể nói rõ đây là cảm xúc gì, lại khiến cho hắn cảm thấy vị Hoàng tử tuổi còn trẻ này, có một loại phẩm chất thượng vị giả đặc biệt, là người có thể tin cậy lại có thể khiến hắn thề sống thề chết ủng hộ.
Văn Nhân Cửu.
Hắn tại đáy lòng nhẹ nhàng nhẩm lại cái tên này, sau đó mới hơi giương môi, quỳ một gối xuống, nhấn mạnh từng chữ một: “Điện hạ yên tâm, cho dù thế nào, thần sẽ vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh Điện hạ, vì Điện hạ bảo vệ tốt Đại Càn này. Đến chết mới thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.