Dùng xong bữa cơm, canh giờ vẫn còn sớm. Sau khi Lạc Kiêu hỏi tiểu nhị có chỗ nào cho thuê xe ngựa ở gần đây hay không, liền trả tiền cơm, dẫn theo Văn Nhân Cửu đi tới chỗ người chăm ngựa tụ tập. Được Lạc Kiêu cẩn thận đỡ lên xe ngựa, Văn Nhân Cửu ngồi lên xe nhìn lướt qua bố trí bên trong. Tuy rằng này đã có thể xem như một chiếc xe ngựa bài trí không tệ trong một đống chiếc ở đằng kia rồi, nhưng ở trong mắt y vẫn không khỏi có chút thô sơ. “A Cửu ngồi vững, chuẩn bị xuất phát.” Lạc Kiêu ngồi bên ngoài xe ngựa cười nói, lập tức một tiếng roi ngựa thanh thúy vang lên, cả cỗ xe liền bắt đầu chậm rãi chuyển động. Đường đi lắc lư lại khiến Văn Nhân Cửu có chút khó chịu, thả trọng tâm của thân thể về sau, cả người hơi tựa vào thùng xe, lúc này mới cảm thấy thoái mái chút ít. Xuyên qua màn xe nửa mở, có thể nhìn rõ người tới lui trên phố. Người bán hàng rong ven đường vẫn đang nhiệt tình cất tiếng rao những thứ mình bán với người qua đường, thỉnh thoảng còn có mấy lão gia thái thái quần áo hoa lệ ngồi kiệu ra vào tiệm đồ cổ, tiệm vàng, tư thái khá lớn. Toàn bộ con đường đều là quang cảnh phồn thịnh tấp nập. (*Nguyên văn 欣欣向荣 hân hân hướng vinh.) Từ nhỏ sinh hoạt bên trong cung điện vàng son lộng lẫy kia, nhất cử nhất động của y đều bị thế lực các phương thu vào trong mắt, cho dù là một phe hữu tướng, nói với y, phần lớn là khuyên y ẩn nhẫn, khắc chế, dưới mắt Hoàng hậu không cần tùy ý làm bậy, giống như Lạc Kiêu không kiêng sợ mà dẫn y ra khỏi Hoàng cung dạo chơi thế này gần như là một trải nghiệm chưa bao giờ có. Ánh mắt vô tình lướt qua sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường mà lúc trước cùng Lạc Kiêu đi qua, trước sạp vẫn là một đám nhóc con vây quanh, buôn bán thoạt nhìn vô cùng tốt. Văn Nhân Cửu rũ mắt nhìn tiểu hồ ly dùng đường thổi thành cầm trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lại que gỗ thật dài. Mặc dù chỉ là hồ ly thổi bằng đường, thần thái làm ra ngược lại rất thật, tiểu hồ ly vàng cam phản xạ ánh sáng nhàn nhạt dưới mặt trời, thoạt nhìn bộ dạng khiến người yêu thích. Y biết rõ đồ chơi này ngay từ lúc đầu là Lạc Kiêu mua cho y, ngược lại còn làm khó y, cố ý tìm ra chút lý do như vậy mới đưa thứ này đến tay y. Khi mẫu thân y còn chưa mất, lúc phe hữu tướng đang được sủng, y thu qua vô số kỳ trân dị bảo của đám người vương công đại thần đưa tới, chỉ có điều, vô số kỳ trân dị bảo này, cẩn thận suy nghĩ, còn không thật tâm bằng một thứ đồ chơi làm bằng đường. Văn Nhân Cửu nhẹ nhàng xoay xoay que gỗ trong tay, lạnh lùng cười cười, lập tức tiện tay bỏ nó vào hộp nhỏ đựng kẹo đã mua trước đó. Xe ngựa càng chạy càng xa, dần dần rời khỏi con đường chính sầm uất. Theo xe ngựa lắc lư càng nghiêm trọng, quang cảnh bốn phía ngoài xe cũng nhanh chóng tiêu điều xơ xác. Cho ngựa chạy đến một khoảng đất trống tương đối thoáng đãng, Lạc Kiêu nhảy xuống ngựa, cột dây cương lên một thân cây, sau đó mới mở cửa xe, vươn tay về phía Văn Nhân Cửu đang ngồi trên xe: “Con đường phía trước xe ngựa không qua được, ta đỡ Thái tử xuống xe ở chỗ này trước.” Văn Nhân Cửu gật đầu, nhưng vừa nhúc nhích, cả người rồi lại bất động, nâng mắt nhìn Lạc Kiêu, thản nhiên nói: “Tiến đến.” Có lẽ bởi vì chưa bao giờ ngồi trên xe ngựa một khoảng thời gian dài như vậy, lúc trước vẫn còn chưa cảm giác được, nhưng chờ đến lúc này dừng xe, y rồi lại phát hiện thân thể của mình cũng không còn là của mình, chỉ thoáng nhúc nhích, thậm chí ngay cả xương cốt cũng bắt đầu hơi đau. Ánh mắt Lạc Kiêu chỉ đặt trên người Văn Nhân Cửu trong chốc lát, nhưng lập tức đã rõ ràng. Khom người vào xe ngựa, sau khi nói một câu với Văn Nhân Cửu: “Vậy hạ thần liền mạo phạm”, hơi khom lưng bế ngang Văn Nhân Cửu lên. Cẩn thận ôm người ra khỏi xe ngựa, đặt người xuống đất, nhìn Văn Nhân Cửu bởi vì không khỏe mà sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lòng bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì bản thân đối với Văn Nhân Cửu còn chưa suy tính cẩn thận chu đáo. Duỗi tay đỡ y đi vài bước, thấp giọng nói: “Thái tử thứ tội, hôm nay là vi thần sơ sót.” “Sơ sót cái gì?” Văn Nhân Cửu chậm rãi thu tay lại, nhẹ nhàng hỏi. Áo quần nguyệt bạch* bọc lấy thân hình quá mức đơn bạc (*yếu đuối) của y, lông mi dài nhọn đen rậm hơi run rẩy, trên khuôn mặt trắng đến trong suốt, môi đỏ khẽ nhếch, nhìn qua giống như gốm sứ đụng vào liền vỡ. (*月白 màu trắng xanh như ánh trăng.) “Thần…” Lạc Kiêu nhìn bộ dạng của Văn Nhân Cửu ngẩn người, lời còn chưa nói xong, lại chống lại đôi mắt bỗng nâng của y. Sâu không thấy đáy, lạnh lùng chiếu đến toàn bộ trời đất. Ánh mắt kia cũng không thế nào lợi hại, nhưng cũng không nửa phần mềm yếu. Nhưng, chỉ một ánh mắt, trong khoảnh khắc liền hoàn toàn phá vỡ hình tượng yếu ớt giống gốm sứ lúc trước. Đúng, ngược lại là hắn phạm vào ngu xuẩn. Lạc Kiêu hơi nở nụ cười, nói với Văn Nhân Cửu, thứ y cần, hoàn toàn không phải chút ít đồng tình nhàm chán từ bên ngoài. Bất luận mọi cảm xúc cùng loại với thương hại mà nói, chẳng qua đều là một loại vũ nhục mà thôi. “Không phải nói muốn dẫn ta tiếp tục nhìn sao?” Văn Nhân Cửu cúi đầu nhìn tay mình, đầu ngón tay hơi phiếm hồng dường như vẫn còn lưu lại mùi thơm ngọt ngào lúc trước, “Ta ở chỗ này, vẫn là đợi ngươi đến dẫn đường.” Nói đến đây, đưa tay giấu trong ống tay áo, nâng đầu, nhìn Lạc Kiêu giống cười mà không cười nói, “Lúc trước không phải ngươi nói ra cung, liền không nhắc đến mấy kiểu xưng hô kia, dùng tên gọi của mình thay thế sao? Lúc này, như thế nào lại là ngươi đột nhiên sửa quy củ?” Lạc Kiêu bật cười: “Cũng thật sự do ta không phải. Lần này tạm nhớ kỹ, ngày sau ta nhất định tự mình đến nhà bồi tội với ngươi.” Văn Nhân Cửu gật đầu: “Vậy ta đây liền nhớ kỹ.” Nói xong, đi theo sau Lạc Kiêu, hướng về phía trước. Bất đồng với đường phố phồn hoa lúc trước, nhà cửa nơi này rõ ràng thoạt nhìn muốn rách nát đơn sơ hơn nhiều. Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu một đường đi tới, lông mày hơi nhăn, thẳng đến một lúc lâu sau, bỗng nhiên dừng lại trước một ngôi nhà tranh. “Dùng cỏ tranh… cũng có thể làm nhà?” Văn Nhân Cửu quay đầu nhìn Lạc Kiêu, “Vì sao không cần gạch ngói?” Nói xong, một phen suy tư, nhíu mày hỏi: “Đều là vì nghèo túng?” Lạc Kiêu hơi mỉm cười nhìn y, nhưng không nói lời nào. Văn Nhân Cửu trầm mặc một lúc, tiếp tục đi theo Lạc Kiêu tiến vào càng sâu bên trong. Càng đi vào trong, nhà cửa làm bằng cỏ tranh cũng bắt đầu nhiều hơn. Lạc Kiêu nhìn khuôn mặt không có biểu cảm của Văn Nhân Cửu, đột nhiên cười hỏi: “A Cửu mệt sao?” Văn Nhân Cửu lườm Lạc Kiêu: “Ngươi lại muốn làm cái gì?” “Ý của ta là, nếu như mệt rồi, liền nghỉ ngơi một lát, ngồi xuống uống miếng nước a.” Lạc Kiêu cười nói, kéo Văn Nhân Cửu lên phía trước, tìm một hộ nhà nông liền bắt đầu gõ cửa, “Có người không? Xin hỏi có người không?” Văn Nhân Cửu hơi kinh ngạc: “Ngươi đang làm cái gì a?” “Không phải ngươi mệt sao?” Lạc Kiêu lại tiếp tục gõ, biểu lộ trên mặt là hoàn toàn không thèm để ý. “Dù vậy, nhưng nào có giống ngươi kêu cửa như vậy?” Văn Nhân Cửu nhíu mày, “Cũng không tránh khỏi không được thể thống*…” “Chẳng lẽ còn phải ghi bái thiếp* trước sao?” Lạc Kiêu cười hỏi lại. (*đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.) “Nhưng kêu cửa thế này có ai sẽ —— “ Nhưng lời còn chưa nói xong, trong phòng, giọng của một nam nhân ở xa truyền tới: “A! Đến đây!” Lạc Kiêu nháy mắt một cái với Văn Nhân Cửu đang lộ vẻ kinh ngạc, hơi cong môi: “Có thể uống nước rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]