Trên người Hứa Đường Chu vẫn dang cái cái áo lông sợi thô màu be tối qua mặc tới, bên trong là làn da trắng nõn như sữa bò, vốn đã giống như làm bằng sữa bò, chỉ sợ là dùng ngón trỏ chọc một cái, vừa non vừa đàn hồi lại vừa không ráp.
Cậu thể mà lại sinh ra một khuôn mặt bạc tình, dưới mũi có chút đỏ đỏ, nhìn muốn tức cười đến đâu thì tức cười đến đó.
Hứa Đường Chu theo bản năng đưa tay ra sờ, quả nhiên là sờ thấy máu màu đỏ tươi, mặt chỉ trong mấy giây mắt thường thấy được nhanh chóng đỏ lên: “…”
Má nó, cái quỷ gì đây!
Lăng Triệt đưa khăn giấy cho cậu, mặt quay về phía ngoài cửa sổ.
Đừng có chọc ông đây.
Hứa Đường Chu đọc hiểu được ngôn ngữ tay chân của Thiên Vương lúc này một cách lạ lùng.
Cậu hình như bị ghét bỏ rồi.
“Cảm ơn.” Hứa Đường Chu nhanh chóng nhận lấy khăn giấy, chật vật xử lí bản thân cho sạch sẽ.
Thật mất mặt quá đi…
Cậu muốn khóc luôn quá.
May là trừ miếng da phía sau gáy giật giật nhảy, tuyến thể trở nên cực kì xao động ra, máu mũi chỉ chảy cho có một giọt vậy thôi.
Không lâu sau, Lăng Triệt đội nón lên, nhắm mắt lại ngủ bù.
Trong xe cũng không có ai tiếp tục nói chuyện gì nữa.
Tâm trạng của Hứa Đường Chu hỗn loạn, cậu đang nghĩ, nếu như chỉ vì cậu chảy máu mũi, phá hỏng mất chuyện hợp tác mà Lăng Triệt đại phát từ bi lỡ nói ra, Hoàng Thiên có khi nào sẽ giết cậu luôn không.
Xe yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hanh-tinh/167039/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.