Móng chân khéo léo ướt nhẹp dính đầy nước miếng, lúc Chử Thiếu Kiệt lấy khăn lau khô cho Tiểu Thất, trên mặt hiếm thấy nổi lên một tầng nhiệt.
Hắn một cái đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, ở trong triều chứng kiến qua không biết bao nhiêu sóng gió, mỹ nhân bị chủ động đưa vào nhiều không kể xiết, vốn nên làm việc trầm ổn có độ, hành xử với Tiểu Thất, lại vượt quá giới hạn, như cái đăng đồ lãng tử, thừa dịp không người thấy, chiếm hết tiện nghi.
Chử Thiếu Kiệt âm thầm tự kiểm điểm, vô ý thức nắm chặt cái chân cuộn tròn trong lòng bàn tay.
Sau khi rửa mặt, Tiểu Thất không chịu xuống giường, cuộn tay chân nữa nằm úp sấp muốn Chử Thiếu Kiệt uy điểm tâm sáng, cháo hoa mịn ngọt thơm lừng, so với rau dưa củ cải, có một phen tư vị khác.
Tuy bây giờ Chử Thiếu Kiệt chỉ là Huyện thái gia, thì cũng là quan to nhất vùng huyện Dư Cầu này, nào có quan lão gia tự tay hầu hạ người khác bao giờ?
Thấy thế, Tam bá đợi ở bên cạnh kính cẩn nói: “Đại nhân, không bằng để tôi uy Tiểu Thất công tử, ngài dùng chút điểm tâm trước?”
Chử Thiếu Kiệt thổi nguội cháo hoa trong muỗng, nhẫn nãi đưa đến bên méo Tiểu Thất, “Không cần, sau này ngươi cũng coi Tiểu Thất như chủ nhân trong viện này.”
Tam bá lông mày nhảy một cái, hiểu rõ Huyện thái gia đây là đang nhắc nhở với ông, phải coi Tiểu Thất thành chủ nhân để đối xử, mà không phải chỉ là tiểu sủng hắn nuôi.
Huyện thái gia đầu tiên là nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hac-tho/1303502/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.