Bạch Tịch tìm thấy Tiểu Hạ ở một vùng núi lớn thưa thớt người.  
Cô ấy băng từ ngọn núi này qua ngọn núi khác, lội từ con sông này tới con sông kia, đi tới chạng vạng tối, nắng chiều đỏ như máu, rải rác ở trên núi là những ngôi nhà nhỏ bốc lên khói bếp lượn lờ, xa xa trên đỉnh núi được bao phủ bởi một dải sương mờ, những cảnh sắc nên thơ kia thật nhạt nhòa trong mắt Bạch Tịch.  
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn--- 
Cô ấy đi tới một ngôi nhà, tay run run đẩy cửa gỗ.  
Hàng rào tre bao vây lấy cái sân nhỏ, ở trên băng ghế gỗ nhỏ có một người đang ngồi. Cô đưa lưng về phía Bạch Tịch, thân hình gầy gò. Cô ấy kêu lên một tiếng Tiểu Hạ, người kia bỗng quay đầu lại, ngay lập tức nước mắt Bạch Tịch rơi như mưa.  
Tiểu Hạ đang ôm một đứa trẻ sơ sinh trong lòng, sắc mặt tiều tụy vàng vọt, gầy đến không còn hình người. Cô thẫn thờ, ngơ ngác hỏi Bạch Tịch: “Tịch Tịch, sao bây giờ cậu mới đến tìm mình?” 
Bạch Tịch ngồi xuống bên cạnh cô, vừa mới cầm tay cô, khung cảnh xung quanh bỗng nhiên phiêu tán như mây khói. Trong tay cô ấy không có gì nữa, xung quanh trở nên tối tăm, trong lòng cô ấy hoảng sợ, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hạ đâu.  
“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ…” Cô ấy ở trong bóng tối gọi tên Tiểu Hạ, mò mẫm đi về phía trước. Trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên tiếng của Tiểu Hạ, cô ấy hấp tấp chạy tới. Tiểu Hạ co ro 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha/3328812/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.