Mạnh Thanh Hòa là bác sĩ tâm lý, so với người bình thường lại càng hiểu nhân tính.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Anh ta tức giận, không cam lòng, không có chỗ giải tỏa, lời Cố Hành Chấp như một con dao bén nhọn, xuyên thủng cái cớ yếu ớt của anh ta.
"Khi bà ấy qua đời, các người ở đâu? Khi bà ấy giãy giụa thống khổ, tại sao các người không đến cứu bà?" Cố Hành Chấp hỏi.
Cố gia là vực sâu, nhưng là những người bà yêu sâu đậm không thèm để ý mà đẩy bà vào vực sâu vạn trượng.
Trong căn phòng cũ kỹ, Trần Thúy đã già rồi, nhớ đến Mạnh Thanh Như mà vẫn xúc động như ngày xưa vậy: "Chị của cậu, là cô gái tốt đẹp nhất tôi từng gặp."
Cô ấy hiền lành, xinh đẹp, ôn nhu, trong mắt vĩnh viễn tỏa ra một vầng sáng, như ánh mặt trời ngày xuân, luôn luôn rực rỡ động lòng người.
Nhưng tới tận khi ánh sáng trong mắt cô dần dần biến mất, người nhà vẫn chưa từng tới cứu cô.
"Không!" Mạnh Thanh Hòa nhìn Tiểu Hạ rồi phủ nhận lời của Cố Hành Chấp, "Rõ ràng chị ấy có thể không cần phải chết, là các người phá hủy hy vọng cuối cùng của chị ấy."
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
"Tôi đã xem hồ sơ bệnh lý, bệnh tình của chị ấy đang tốt dần lên." Anh ta nói khẳng định, "Là các người, chê Tiểu Hạ ngu ngốc, không để cho chị ấy nhận nuôi."
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Hy vọng của bà một lần nữa bị dập tắt, ngọn lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha/3328804/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.