Chương 7
Đường về nhà đi qua trung tâm thành phố phồn hoa rực rỡ.
Người sánh vai nhau đi ra khỏi những tòa cao ốc mọc như nấm, xe phải giảm tốc độ, Tiểu Hạ nhoài tới cạnh cửa sổ, đèn đường của thành phố huyên náo ánh lên trong mắt.
Trước hôn lễ, Tiểu Hạ gần như không ra khỏi viện mồ côi, nơi xa nhất cô từng đi là cửa hàng của chú Phong.
Nhiều năm như vậy, tới bây giờ Tiểu Hạ cũng chưa từng nói muốn ra ngoài đi chơi.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Hà An thấy gương mặt chuyên chú mà an tĩnh của Tiểu Hạ, thấy khát vọng cô cẩn thận che giấu.
Cô không nói, anh ta sẽ làm như không thấy.
"Phu nhân, cô muốn ăn cái đó sao?"
Trên đường có một ông lão mặc trường sam, cầm trong tay một cây rơm rạ cắm đầy kẹo hồ lô, ánh mắt của Tiểu Hạ cũng như những xiên kẹo kia vây quanh ông già tựa như một đứa trẻ, gần như không rời khỏi những trái sơn tra bọc trong nước đường mượt mà đỏ tươi.
Ánh mắt Tiểu Hạ sáng rực lên, ngồi thẳng dậy, xoay người hỏi: "Em có thể ăn không?"
Hà An bảo tài xế dừng xe ở ven đường, định tự đi mua, Tiểu Hạ lại không hiểu, cũng theo xuống xe. Nhìn vẻ mặt tràn ngập mong đợi của cô, anh ta ngần ngừ không nói lời ngăn cản.
Tiểu Hạ vui sướng đi tới trước mắt ông lão, muốn ba xâu kẹo hồ lô, một xâu cho Hà An, một cho chú tài xế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha/3328786/chuong-7.html