Tháng 3 năm 2015. Một sân huấn luyện cách Khách thành 160km, độ cao hơn 4.500m so với mặt nước biển. Ở đây đang triển khai một đợt diễn tập đối kháng quy mô lớn trên cao nguyên, tham dự là đơn vị sư đoàn 24 đóng tại Khách thành, còn có sư đoàn 6 khu Quảng Châu. Sư trưởng Giang Hạc của sư đoàn 6 nói “Nếu nói về địa hình thì chúng tôi không bằng; nói về kỹ thuật, các anh không bằng” Triệu lão khờ giận cả buổi không nói được một câu, tổ lãnh đạo chỉ đạo diễn tập cười haha “Ai cũng có sở trường riêng mà, lão Triệu nay không phải là lão Triệu hồi đó khóc than khắp nơi, trong tay anh ta giờ cũng có con át chủ bài đấy” Sư trưởng sư 6 hơi mỉm cười, bày mưu lập kế “Biết, ở trung tâm chỉ huy sư đoàn làm cái điện tử đối kháng gì đó, không có việc gì thì lôi anh em ra luyện tập, toàn bộ quân tỉnh đóng quân ở đây đều bị anh ta coi thường hết” Điện tử đối kháng chính là tốc độ truyền tin tức, là sau khi phân tích chiến trường tiến hành hỏa lực công kích, là tốc độ radar nhanh nhạy, là nắm giữ công nghệ cao, cuối cùng là người với người đánh giá. Anh đoán được anh em trong đơn vị, nhưng có thể hiểu rõ một đối thủ diễn tập hoàn toàn xa lạ sao. Huống chi đối thủ này được trang bị tiến tiến, xây dựng chế độ hoàn thiện, là con át chủ bài của sư đoàn 6. Sư trưởng Giang Hạc sư đoàn 6 muốn cho lính mình có thể nhanh chóng thích ứng ở các hoàn cảnh địa lý khác biệt, tổng hợp luyện tập các năng lực ứng biến; Triệu lão khờ còn nghĩ là lính mình mạnh nhất, ở núi lớn dưỡng sức mấy năm, đánh thì phải đánh mạnh nhất. Muốn cho người khác nhìn thấy, lão khờ ông không chỉ nhìn cao, mà còn nhìn xa đến đâu. Diễn tập chia thành3 giai đoạn. Giai đoạn một luyện bộ binh, tiến hành tiến công vùng núi. Kết quả có thể biết trước, Triệu lão khờ bản lĩnh luyện quân có tiếng, lại là sân nhà; sư bộ 6 quy mô lớn, nhập quân vào là nhanh chóng tham gia diễn tập, chưa quen khí hậu, chưa chỉnh đốn ổn định. Trận này, Triệu lão khờ cười ha hả “Thật sự thắng không chút khó khăn” Giai đoạn 2 là diễn tập đạn thật, sư bộ 6 trải quan thời gian nghỉ ngơi ngắn đã dần lấy lại thế tấn công mãnh liệt, giống như con sư tử ngủ say đã lộ ra bản tính, hỏa lực dày đặc áp đảo suốt 11 giờ thì tuyên bố thắng lợi. Giai đoạn 3 mới là vở kịch lớn. Tổng hợp nhiều binh chủng diễn tập chiến thuật, điện tử đối kháng. Motor chạy suốt năm giờ, chiến xa theo sát với tốc độ cao nhất, trong xe lắc lư nhưng người ngồi bên trong vẫn vững vàng, không hề gợn sóng. “Mấy giờ?” Nhìn đồng hồ, Hồ Duy nói “8 giờ rưỡi” “Nhanh lên, còn có hơn nửa tiếng, cũng nên tới rồi” Ai có thể nghĩ lều chỉ huy tham mưu sư đoàn 24 được dời lên xe, giấu trong xe mà đi theo chiến xa diễn tập. Bên trong xe nhỏ hẹp oi bức, ai cũng không muốn lên tiếng, tạm thời ngửa đầu chợp mắt. Tiếng bộ đàm truyền tới “Năm phút nữa sẽ vào khu vực diễn tập” Mọi người mở mắt ra, tự động chỉnh sửa lại trang phục, ngồi vào vị trí của mình. Ba phút, hai phút, một phút. Tai nghe tiếng Khâu Dương từ bộ chỉ huy truyền tới “Số 3, dự kiến tiến vào khu vực diễn tập gặp công kích, radar địch đã gửi bản đồ phân bố đi” Số 3 là số hiệu của Hồ Duy trong đợt diễn tập này. Ngón tay anh lướt nhanh trên bàn phím vận hành, thiếu tá trẻ tuổi đeo máy bộ đàm bên tai “Toàn bộ đoàn xe vào khu vực diễn tập, đối không phóng radar chỉ đạo” Quả nhiên khi toàn bộ đoàn xe tiến vào, 6 phi cơ trực thăng nhanh chóng từ chỗ nấp bay ra, phóng hỏa lực mạnh vào hơn mười chiếc chiến xa kia. Nhưng thời gian bọn họ cất cánh đủ để đối phương có thời gian chuẩn bị, radar điều tra bị hai đạn đạo trên không, đối phương phản ứng nhanh chóng, lập tức sử dụng điện từ quấy nhiễu, đồng thời phi cơ quay đầu kéo lên. Màn hình bị điện từ gây nhiễu làm hình ảnh hiện ra không rõ ràng, kênh bộ đàm bắt đầu có tạp âm ầm ĩ. Có người thông báo tình huống “Số 3, cường độ sóng điện từ phá tín hiệu mạnh quá” Một giọng bình tĩnh mà có lực trả lời “Khởi động chế độ phá sóng gây nhiễu” Bộ phá sóng gây nhiễu này là do Hồ Duy đề xuất nghiên cứu sớm nhất, vốn có “bẫy rập thức”, thêm một số số liệu cở sở vào trong thao tác, khởi động lại hệ thống, đồng thời dùng máy theo dõi phóng xạ tương quan mà quấy nhiễu sóng ngắn, đồng thời cùng thời gian mà tiến hành hai thao tác quấy nhiễu đối kháng, có thể giảm bớt thời gian mà còn có tác dụng áp chế* (thông cảm chứ tui không biết mình đang gõ cái quỷ gì luôn) Mới đầu chỉ là ý tưởng, anh với Khâu Dương tham khảo, Khâu Dương cảm thấy có thể được nên hai người bắt tay vào thực hiện, trong lúc tính toán kỹ thuật có khó khăn Hồ Duy còn tìm Bùi Thuận Thuận hỏi. Thuận Thuận là người mà ai tìm anh hỏi cũng đều cười nhẹ nhàng, anh cầm điện thoại trong văn phòng yên lặng lắng nghe, nghe xong thì Ừ một tiếng, không nói gì mà mở máy tính lên, tự thực nghiệm. Sau khi làm thành, báo cáo lên Triệu lão khờ, Triệu lão khờ vui không tưởng được. Khởi động trình tự, chiến xa nhanh chóng tăng tốc đi tới, chỉ mấy chục giây, phá quấy nhiễu thành công, mục tiêu bị hạ, tổ trọng tài ra phán quyết, chỉ huy sư 6 lọt vào trận phá hủy, hai chiếc phi cơ rời khỏi diễn tập. Giang Hạc không thể tin nổi mà cúi nhìn màn hình số liệu, quay lại hỏi Triệu lão khờ “Anh giấu cái quỷ gì trong xe vậy?” Lão khờ liền túm người ta trở lại vị trí quan sát, còn rót nước cho uống “Anh đây có gì mà chú còn không biết à, tôi có thể giấu thứ gì chứ. Sai lầm nhỏ, sai lầm nhỏ thôi” Sư trưởng sư 6 thấy dáng vẻ của ông, hùng hổ hạ lệnh “Nói với đội 3, nhìn kỹ đoàn xe cho tôi, hỏa lực mặt đất tập trung công kích, cần xóa sạch đoàn xe” Khi sân diễn tập truyền đến báo cáo “Đoàn chiến xa mất sức chiến đấu”, Giang Hạc sải bước lên, hất hàm “Nói họ bắt sống cho tôi, tôi muốn coi giấu cái gì trong đó” “Sư trưởng, trong xe không có ai” “Không có người? Không có khả năng!” “Thật sự không có người” Quay đầu lại nghi ngờ nhìn chằm chằm Triệu lão khờ, lão khờ vẫn là cái mặt với làn da đen sì, lộ ra nụ cười thành thật. Cho dù đã vào xuân, đem ở cao nguyên vẫn cực kỳ rét lạnh. Ánh trăng treo trên abauf trời đêm, khắp nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng râm ran. Hồ Duy với mấy người tham mưu ngồi ở chiến hào, ở đây thành lập chỗ ẩn nấp tạm thời, diễn tập chỉ còn 6 tiếng đồng hồ nữa là kết thúc. Có người bị lạnh muốn đông lại, xoa mũi “Nè, rốt cuộc là cái gì kêu vậy, không phải là sói chứ?” “Con la hoang…” Hồ Duy cho hai tay vào trong túi “Chung quanh nhiều xe vậy nên chúng nghe động tĩnh mà hưng phấn “Ai chà, cậu nói xem chuyện này là gì chứ, không ở bộ chỉ huy yên ổn đợi, một hai phải ra chiến hào bí mật này?” Hai bên đều ở lại chuẩn bị, giai đoạn diễn tập cuối cùng này sẽ quyết định phá hủy toàn bộ hệ thống chỉ huy điện tử đối phương, lấy đó làm kết quả, trước khi triển khai diễn tập đã thống nhất, Khâu Dương làm Phó đoàn trưởng đối kháng điện tử, ngồi tại chỗ chỉ đạo, mặt khác phái ra một tổ tham mưu bí mật xâm nhập vào khu diễn tập, vì sợ sư bộ 6 trực tiếp công kích bộ chỉ huy nên cho người mang máy tính đi theo. Rốt cuộc hệ thống cũng phải có người thao tác, không có người thao tác không khác nào không có chỉ huy, coi như thua. Bộ đàm gọi Khâu Dương mấy lần không nghe trả lời, trong lòng mọi người đã có dự đoán, có thể sư 6 nóng nảy mà giết thẳng tới bộ chỉ huy bắt tù binh rồi. “Bây giờ làm sao?” “Đợi, nếu bọn họ thật sự bắt người, nhất định sẽ phát ra tín hiệu mệnh lệnh từ bộ chỉ huy” Thời điểm mệnh lệnh kia phát ra chính là cơ hội tốt nhất để công kích. Thời gian trôi qua từng giây, Hồ Duy ngồi trong chiến hào, hơi duỗi người đổi thế ngồi. Đôi mắt đen như mực nhìn ra bên ngoài. Nếu anh nhớ không lầm thì hôm nay là sinh nhật cô. Cô nói cô chưa bao giờ ăn sinh nhật, bởi vì ngày đó cô muốn kỷ niệm với mẹ. Chỉ cần quý trọng thân thể, quý trọng sinh mạng, chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho mẹ, cũng là ý nghĩa thật sự của ngày sinh nhật. Tiểu Hồ ở trong chiến hào thở dài. Đêm cao nguyên thật tối, đêm cao nguyên thật lạnh, nó cũng làm người vô cùng cô đơn tịch mịch. Trong bộ chỉ huy, Khâu Dương chỉ huy tác chiến bị người sư 6 nhìn chằm chằm, máy tính bị chiếm giữ, một người tuổi xấp xỉ Khâu Dương khoanh tay đứng trước mặt anh, cười khẽ “Khâu phó đoàn trưởng, mọi người ở trong phòng này… thiếu vài người rồi đúng chứ?” Khâu Dương vẻ mặt khó coi “Làm liên tục chịu không nổi, đi WC rồi” Một ánh mắt liếc qua, lập tức có chiến sĩ đi tới phòng nghỉ và WC lục soát. Quả nhiên đưa tới 3 người, doanh trưởng điện tử sư 6 đi tới trước mặt ba người, nhìn bảng tên từng người “Hồ Duy? Anh là Hồ Duy?” Đối phương không hé răng, ngẩng cổ, vẻ mặt ngạo mạn. Doanh trưởng sư 6 cười tươi, gầm lên “Xác nhận thân phận!” Lập tức có người đưa folder qua “Báo cáo, thân phận đã xác nhận, không sai” Bảo đảm không có cá lọt lưới, doanh trưởng sư 6 ra mệnh lệnh, lập tức thông báo tổ chỉ đạo diễn tập, sư đoàn 24 chỉ huy hệ thống điện tử đã đổi chủ, toàn bộ thao tác viên bị bắt. Một giây tại thời điểm khởi động mệnh lệnh… Màn hình lớn bỗng nhiên hóa xanh, cửa sổ hiện lên dòng chữ tiếng Anh lập lòe nhắc nhở hệ thống gặp sự cố. Doanh trưởng sư 6 biến sắc, lạnh giọng hỏi “Sao lại thế này!” Chiến sĩ trẻ mờ mịt vò đầu “Không biết doanh trưởng, sư bộ không đáp lại” Doanh trưởng đi qua khởi động đối thoại “Gọi bộ chỉ huy, gọi bộ chỉ huy, tôi là doanh trưởng điện tử Hà Húc Đông, hệ thống điện tử sư 24 đã bị bên ta khống chế, đề nghị trả lời” Gọi ba lần, không có hồi âm, không khí im lặng kỳ lạ. Hệ thống âm thanh truyền đến tổ trọng tài chỉ đạo diễn tập, phân đội sư 24 thâm nhập vào sâu trong sư 6, phá hủy hệ thống radar xe, đồng thời cấy virus vào hệ thống chỉ huy, hoàn toàn tê liệt. Giai đoạn 3 diễn tập, sư 24 thắng lợi. Toàn bộ khu vực tác chiến bùng nổ tiếng hoan hô, mũ nón vứt lên cao, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Khâu Dương thong thả bước tới, vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười “Doanh trưởng Hà …” Hà Húc Đông vẻ mặt lạnh lùng, không thể chấp nhận thua mà đảo mắt qua lại mấy người, nhất là người mặt quân trang tên Hồ Duy kia, nghiến răng “Các cậu đây là “kim thiền thoát xác”!!!” Khâu Dương gật đầu “Cũng là “binh bất yếm trá”” Trong đại sảnh tổ trọng tài, Triệu lão khờ nhiệt tình nắm tay Giang Hạc, mặt hồng hào hớn hở “Ai chà ai chà, đa tạ, thật sự đa tạ” Thắng bại là chuyện thường tình trong binh, chuyện này ai cũng hiểu. Hai tay nắm thật chặt. “Triệu lão khờ!” “Có!” buông tay sư trưởng sư 6, Triệu lão khờ đứng nghiêm chào. Lần này tổ trưởng tổ trọng tài chỉ đạo là người từ tổng bộ Cù thành tới, đi theo sau là một người trẻ tuổi, Triệu lão khờ nhìn thủ trưởng, nhìn trợ lý, nghĩ thầm cậu nhóc này cũng khá tốt, tới sư bộ thì kết hợp lại thành 3 người, còn hơn Gia Cát Lượng. Nhận thấy ánh mắt gian tà của Triệu lão khờ, thủ trưởng nghiêm khắc hừm ông, chỉ vào trợ lý “Thế nào, chú ý đến cậu ta à?” Người trợ lý trẻ mỉm cười “Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, đây là tôi đào từ nơi khác được, tiến sĩ đại học Thanh Hoa, anh có cho tôi mười đội trưởng đổi lại tôi cũng không thèm” “Việc đó, việc đó” Triệu lão khờ xấu hổ cười, vò đầu “Sao mà chuyện này ngài cũng biết vậy” “Cái này là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, anh có biết bao nhiêu người nói với tôi là Triệu lão khờ anh nhân lúc cháy nhà đi hôi của” “Lão khờ tôi cũng không phải đánh cướp, đều là thật đồng ý, không tin ngài đi hỏi thử, có ai tới nơi này mà không cam tâm tình nguyện, nếu có thì tôi không nói hai lời, lập tức thả người cho đi…” “Haizz, anh đừng lấy lời này dọa tôi…” lão tướng quân nện bước vững vàng “Một đơn vị bộ đội tốt không phải là nhìn anh có bao nhiêu nhân tài, có bao nhiêu trang bị tốt”. Ánh mắt dừng ở sư trưởng sư 6 “Là anh có chịu nghiên cứu hay không, có đồng ý chịu khổ không, có thể quyết tâm luyện tập không. Triệu Dụ Phát, mấy năm nay anh làm không tồi, sau này không ngừng cố gắng, không thể vì hôm nay thắng lợi mà tự mãn nôn nóng” Triệu lão khờ giọng vang dội “Rõ!” Có người vào báo, đã chuẩn bị xong nơi mở họp tổng kết đợt diễn tập, mời hai bên từ doanh trưởng trở lên đến họp. Bãi đỗ xe ngập tràn xe jeep, bên trong đi xuống nhiều người đều mặc đồ tác chiến, đi vào bên trong. Hồ Duy hai ngày không ngủ, trong bụng cũng trống rỗng, anh nắm tóc quẹo vào cầu thang, Khâu Dương đứng ở cửa WC ngoắc anh, Hồ Duy cực kỳ tự nhiên đi vào, Khâu Dương đưa anh nửa gói bánh quy “Nhanh lên…” Hồ Duy nhận lấy, nhét 3, 4 cái vào miệng, khô khốc “Nước đâu, có nước không cho tôi một miếng” “Nước đâu ra, lát nữa lên lầu uống đi” Ăn xong mấy miếng bánh quy, Hồ Duy khom lưng rửa mặt, cùng Khâu Dương lên lầu. Họp xong, sư 24 làm hết lễ nghĩa chủ nhà, tổ chức bữa ăn liên hoan ở nhà ăn, mọi người nối đuôi nhau đi khỏi tòa nhà lớn, Triệu lão khờ đi cùng tổ lãnh đạo đi ở cuối cùng, nói lần này diễn tập phát hiện không đủ, còn có địa phương đáng giá để thưởng thức. “Còn có kỹ thuật kháng lại quấy nhiễu kỹ thuật các anh làm rất tốt, sư 6 là chuyên gia về phương diện này, các anh còn có thể trong thời gian ngắn mà tiến hành đả kích hữu hiệu, không thể khinh thường” Triệu lão khờ không ôm công riêng “Nhờ hai người tham mưu của chúng tôi, bộ hệ thống này là bọn họ nghiên cứu, trước đó đã thí nghiệm vài lần” “Là ai?” Có người cười ha ha “Là ai? Là con rể sư trưởng Triệu chúng ta! Vốn từ học viện tin tức Cù thành lừa tới, sư trưởng Triệu chúng ta sợ người chạy mất nên đem con gái mình gả ra ngoài, cái này là bảo đảm sẽ ở lại đây” Giữa trưa là giờ ăn, lão tướng quân kêu Triệu lão khờ bảo con rể tới đây, ta muốn tâm sự với cậu ta. Một bàn tròn mười mấy người đều là thủ trưởng đến từ Quảng Châu và người của Khách thành, Khâu Dương chào mấy thủ trưởng rồi ngồi xuống. Lão tướng quân ăn cơm như bình thường, gắp cà tím “Cậu nói ta nghe cách làm đối kháng quấy nhiễu, nguyên nhân lúc trước làm cái này” Khâu Dương ngẩn ra. Lão tướng quân ngẩng đầu lên “Thế nào? Không nói cho ta được à?” Bàn tay để ở đầu gối nắm chặt lại, ngón tay cái bị siết đến đỏ. Sau đó Khâu Dương ưỡn ngực, lớn tiếng báo cáo “Báo cáo thủ trưởng, chuyện này ban đầu không phải tôi làm, là một chiến hữu của tôi, cậu ấy nói với tôi xem có thể thực hiện không, trình tự thực hiện và sơ đồ ý tưởng đều của cậu ấy, tôi chỉ tham dự thực nghiệm phía sau” Lão tướng quân vẫn gắp đồ ăn, cắn miếng màn thầu “À, vậy cậu ta là chiến hữu nào của cậu” “Cậu ta tên Hồ Duy” Hơn 30 tuổi đầu chưa có vợ Hồ Duy đang vớt thức ăn trong canh, nuốt ngon lành hai cái bánh bao xuống bụng, lau miệng, thỏa mãn mà giới thiệu với chiến hữu bên Quảng Châu “Thịt dê này nhà ăn chúng tôi nấu ngon nhất” Lão tướng quân bỏ màn thầu, ánh mắt sâu xa nhìn Khâu Dương, lại nhìn Hồ Duy. Buổi chiều có lệnh, đại bộ phận đơn vị tham gia diễn tập mang đội về Khách thành nghỉ ngơi chỉnh đốn. Vì tránh tình trạng tắc nghẽn giao thông trong nội thành, chia thành 3 đội. Mỗi đội lại chia thành 3 tổ đi theo đường về Khách thành. Triệu lão khờ lên tiếng cho đội tham mưu theo về trước, bọn họ cũng mệt mỏi, đi theo bước đoàn xe mà về. Tiểu Hồ ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa lăn lộn hơn nửa tháng, người gầy nhom. Một đội hơn mười chiếc xe tải chở lính ầm ầm từ Khúc thạch quay về Khách thành, đường đi là đường núi, trên đường đi ngang qua Kia Hạ, phong cảnh tươi đẹp, xa xa đã nhìn thấy hoa đào nở khắp trời. Ngồi bên ghế phụ, Hồ Duy mở cửa xe, híp mắt nhìn núi “Đó là chỗ nào vậy, sao hoa nở nhiều thế” Gió thổi vào xe, người lính lái xe nói với anh “Tham mưu Hồ, đó là Kia Hạ, hoa đào Kia Hạ nổi danh cả nước, lúc này đang mùa hoa nở nên du khách đến ngắm hoa cực kỳ đông vui” Tiểu Hồ tựa vào cửa sổ xe, nhìn hoa đào rực rỡ xa xa, nhìn màu hồng trải khắp núi, nghĩ thầm sau này tới khi nghỉ hưu, anh cũng muốn lại đây ngắm. Đoàn trưởng ngồi chợp mắt phía sau chợt ngồi dậy ho khan “Tiểu Hồ, thích ở đây không?” Hồ Duy lấy một chai nước khoáng đưa anh ta, gật đầu “Thích, trước kia không thích, bây giờ…” Đoàn trưởng cười, uống ngụm nước “Bây giờ luyến tiếc à. Năm nay anh bao nhiêu tuổi?” Hồ Duy nghiêng đầu qua “Tôi à, 32” “Anh là người ở đâu?” “Người Cù thành, ở Nhạn thành mười mấy năm nên cũng coi như một nửa người ở đó” “À, tôi nghe nói, trước khi cậu tới đây là trợ lý ở Nhạn thành” Hồ Duy cười cười “Đúng vậy, trước đó vẫn ở Nhạn thành, đó cũng là chỗ tốt” Đoàn trưởng lớn hơn Hồ Duy vài tuổi, bỗng vỗ vào lưng ghế Hồ Duy “Tiểu Hồ, cậu có chuyện vui” Chuyện vui? Lần trước Triệu lão khờ nói với anh câu này thì là muốn đem con gái giới thiệu cho anh, anh nhìn kính chiếu hậu đánh giá đoàn trưởng, lòng Tiểu Hồ bồn chồn, tuổi của đoàn trưởng… con gái cho là lớn lắm thì cũng học trung học thôi chứ “Con gái anh bao nhiêu tuổi rồi?” Đoàn trưởng sửng sốt, hiểu ra Hồ Duy có ý gì thì cười ha ha, vỗ lên đầu anh “Nghĩ cái gì vậy chứ! Con tôi là con trai, mới sáu tuổi, tôi nói là công tác của cậu có chuyện vui” đoàn trưởng thấy Hồ Duy rất hợp ý, không phải người huênh hoang nên yên tâm nói cho anh biết “Hồi trưa mấy lãnh đạo ăn cơm ở nhà ăn, hỏi bộ tham mưu các cậu vụ đối kháng quấy nhiễu thông tin, bọn họ nghe xong rất vừa ý. Có thể là… sẽ điều động cậu đi” Còn điều động? Điều đi đâu? Vẻ mặt Tiểu Hồ không dám tin “Điều đến biên giới phía tây sao?” “Không phải điều cậu đến phía tây, là muốn điều cậu đi Cù thành. Cậu cho là lần này diễn tập chỉ là diễn tập? Trên danh nghĩa là nói vậy, trên thực tế là muốn hiểu rõ tình hình các khu, muốn điều cậu đi Cù thành để thành lập trung tâm liên hợp diễn tập” Hồ Duy quay đầu lại “Chuyện này thật sự vậy à anh?” Đoàn trưởng cười ha ha “Tin hay không tùy cậu” Dù sao, cơm nước xong đi ra ngoài, đoàn trưởng ở WC nghe người trợ lý trẻ tuổi bảo đưa hồ sơ của Hồ Duy cho thủ trưởng xem. Ngoài cửa sổ cảnh đẹp mênh mang, so sánh với sự yên tĩnh trong xe quá khác biệt. Đoàn trưởng cầm bộ đàm trong xe lên gọi “Các đơn vị tổ chức hát đi” “Sắp về nhà rồi, phải hưng phấn lên” Bốn năm này, tin tức cũng quá nhiều, mới đầu tâm trạng còn lên xuống theo đó, sau thì thành thói quen, cũng vững vàng lại, không còn kích động. Loại chuyện này, mười cái thì tám là tin vịt, làm gì có chuyện nói đi là đi. Trong đó còn bao nhiêu thứ rắc rối phức tạp, Hồ Duy yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài, nghe mấy trăm chiến sĩ cùng hòa giọng hát, anh chỉ nghĩ, hưởng thụ sự thả lỏng này một lúc. 2 giờ chiều, cách Khách thành kia 60km, Nhị Nha ngồi trên cỏ, đang dùng hoa dại kết thành vòng hoa, tay cô không khéo léo nên làm rất nhiều lần mới thành cái vòng tròn. Cô đi đã nửa tháng, trước đi Vân Nam sông Hồng, sau tới Lâm tỉnh chụp hoa đào. Đây là toàn bộ kỳ thứ 2 của phim phóng sự, ước tính chụp khoảng 3 ngày, hôm nay đi từ Kia Hạ về Khách thành, sau đó đến x, rồi cuối cùng về nhà. Người ta chỉ cách Kia Hạ mấy chục km có nhà ga đi Khách thành, 5 giờ mỗi ngày có chuyến đi. Ngoài thời gian làm việc thì được tự do hoạt động, ở đây có thể nhìn thấy hoa đào Kia Hạ, người phụ trách chụp ảnh là Tiểu Khương quyết định nghỉ chân ở đây, chụp mấy cảnh từ xa. Nhị Nha rất ít khi đi ra ngoài du lịch, lần này chơi vui vẻ, có bạn đồng nghiệp đi cùng nên không cô đơn. Vì lần du lịch này, cô với anh trai còn cãi nhau một trận. Anh không muốn cô đi, nói chỗ đó quá xa, anh không yên tâm, Nhị Nha ôm con trai Đỗ Duệ chơi, cậu bé tay chân non mềm, cô không để bụng lời anh “Có gì mà không yên tâm? Đâu phải em đi một mình” “Vậy cũng không cho đi! Em đi thì làm gì? Em đừng cho là anh không biết em nghĩ gì, hơn hai mươi tuổi đầu, đầu óc toàn là chuyện không thực tế” Lời này trước kia là Nhị Nha mắng anh mình, bây giờ vũ trụ xoay vần, Đỗ Duệ cưới vợ sinh con, ngày ngày hô mưa gọi gió, ngược lại mắng cô mang tai mang tiếng. Nhị Nha làm bộ không nghe thấy, chỉ lo chơi với cháu “Cục cưng à, cô nói cho con nghe, sau này ba con lại mắng con, con cứ nói vầy với ba, được không?” Cháu trai hai tuổi rưỡi chớp chớp mắt, gật đầu thật mạnh “Dạ được!” Nhị Nha hắng giọng, ngồi thẳng lên “Nghe kỹ nha… không nghe không nghe, thầy đang tụng kinh!” Cậu nhóc vui vẻ nhếch miệng học theo “Không nghe không nghe, thầy đang tụng kinh!” Đỗ Duệ xỏ dép lê xông vào phòng, Nhị Nha thân thể nhanh nhẹn leo phắt lên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống uy hiếp Đỗ Duệ “Anh làm gì? Đánh người là phạm pháp!” “Ba ngày không đánh là em leo lên nóc nhà lật ngói. Xuống ngay đây! Không có phép tắc gì hết!” “Anh đi ra thì em sẽ xuống!” Hai anh em lại ồn ào gà bay chó sủa, Trương Hinh từ phòng bếp chạy ra lau tay can ngăn, vừa lừa vừa dỗ Đỗ Duệ ra phòng khách, Nhị Nha với chị dâu nháy mắt, Trương Hinh làm dấu ok với cô, đóng cửa phòng lại. Nhị Nha ôm cháu trai bụ bẫm ngồi trên giường, ngẩn ngơ nhìn về một điểm trên tường. Cậu nhóc trở mình dậy, lấy tay cào cào mặt cô, Nhị Nha hôn lên tay cậu, cậu nhóc dường như cảm giác được cô mình không vui nên ôm cổ cô, cọ tới cọ lui mặt cô. Ngày Nhị Nha đi, Hòa Tiểu Xuân ưỡn bụng to tới đưa cô. Ở Cù thành học tập sinh sống mấy năm nay, Nhị Nha với Hòa Tiểu Xuân trở thành bạn bè tốt, không có gì giấu nhau, Tiểu Xuân năm 2013 kết hôn, đối tượng kết hôn không phải Bùi Thuận Thuận, mà là một người đàn ông lớn hơn cô gần 10 tuổi. Nhị Nha tiếc cho cô ấy, cảm thấy người đó lớn tuổi quá. Tiểu Xuân thử váy cưới trước gương, xoay tới xoay lui “Tuổi lớn hơn thì sao, tuổi càng lớn càng biết thương người khác, từng ly hôn thì càng thành thục, hơn nữa cậu thấy anh ấy giống 40 tuổi à, bảo dưỡng rất tốt mà” Hôn nhân mà, như người uống nước, ấm lạnh tự thân mình biết, Tiểu Xuân đã nhìn trúng người đó, ai cũng không thể thay đổi được. Tiểu Xuân lúc uống rượu nhiều rồi bóp mặt Nhị Nha nói “May mắn là tôi với Hồ Duy không ở bên nhau, nếu không phải là cậu thì chính là tôi bây giờ. Tôi không kiên trì như cậu được, nếu là kết hôn, tôi nhất định trật đường ray liền…”. Nói rồi Tiểu Xuân ầm một tiếng nằm thẳng cẳng, Nhị Nha lúi húi cởi giày cho cô, cho cô ấy cái túi, nói thầm, không biết người đàn ông đó tạo nghiệt gì mà gặp phải người vợ như Tiểu Xuân chứ. Ở sây bay, Hòa Tiểu Xuân muốn ôm Nhị Nha một cái, kết quả cái bụng to lại đẩy Nhị Nha ra xa. Hòa Tiểu Xuân cười vui vẻ, Nhị Nha lại vuốt bụng cô buồn bực “Tôi vẫn muốn hỏi cậu, mấy người bác sĩ phụ sản mang thai thì làm sao?” “Cái gì mà làm sao? Người khác sinh thế nào thì chúng tôi sinh thế ấy chứ sao” “Tự mình đỡ đẻ cho mình?” “Cậu xem phim truyền hình nhiều quá hả, tôi có thể còn tự mình cầm dao mổ mình, mổ xong tôi còn có thể khâu lại từng lớp, lớp trong rồi tới lớp ngoài…” Nhị Nha che tai lại “Cậu đừng nói nữa!!!” Hòa Tiểu Xuân bị chồng ôm vai lại, phất tay với cô. Cô ấy nói đợi cô trở về thì tới bệnh viện thăm tôi với cục cưng, hơn nữa tôi hy vọng không phải cậu tới một mình. “Cậu đợi không được Hồ Duy thì phải cho người khác cơ hội đến gần chứ, đúng không? Tôi thấy Kiều Hằng Văn kia rất được, đẹp trai nè, mỗi ngày 6 giờ sáng tôi đều coi anh ta dẫn chương trình đó!” “Đỗ Oản, cô với Kiều Hằng Văn là thế nào? Anh ta theo đuổi cô à?” Năm người đồng nghiệp ngồi trên đất, hương thụ phong cảnh với những ngọn gió tự nhiên, vui vẻ nói chuyện phiếm. Nhị Nha lấy tay gãi mặt, tiếp tục kết vòng hoa “Hả? Cũng không tính là theo đuổi… anh ấy tìm tôi ăn cơm mấy lần, tôi không đi” “Sao vậy? Kiều Hằng Văn khá tốt mà, mấy MC nữ đều thích anh ta, cô biết không?” “Chỉ là tôi không thích anh ấy thôi” Lấy hai đóa hoa dại cắm cẩn thận vào khe hở, Nhị Nha đội vòng hoa lên đầu, như nàng tiên ốc. “Vậy cô thích dạng thế nào?” Tiểu Khương nằm trên cỏ, lấy tay chống đầu, nghiêm túc nghiên cứu Nhị Nha “Cô cũng kỳ quái nha, điều kiện không kém, tướng tá ngon lành, sao mà đối với chuyện yêu đương không có hứng thú gì vậy, trước kia từng bị tổn thương à?” “Xì!” “Lãnh cảm?” Nhị Nha nhíu mày “Nói chuyện với đồng nghiệp nữ như vậy là quấy rối đó” Tiểu Khương đầu hàng “Thôi, không thể trêu thì thôi, hỏi không được sao?” Sửa lại vòng hoa trên đầu, Nhị Nha có vẻ buồn rầu “Đây cách Khách thành còn xa lắm không?” “Cô cứ hỏi Khách thành làm gì? Có người thân ở đó à?” “Không phải, chỉ muốn đi xem thử” “Đừng có gấp, không tới mấy giờ, một lát nữa lên xe đi” Đột nhiên có trận gió thổi qua, thổi trúng vòng hoa Nhị Nha rung rung, mấy sợi cỏ bay dán lên miệng mũi cô, cô phun phì phì “Sao tự nhiên gió lớn vậy chứ…” Chưa nói xong, Tiểu Khương làm như mới uống máu gà mà nhảy dựng lên, chỉ vào hướng xa xa kia, kích động hô to “Nhìn kìa Nhìn kìa! Xe quân đội!” Bốn người đồng thời quay đầu lại. Xe tải màu xanh lục cuồn cuộn mênh mông, giống như con rồng dài, nghênh ngang, khí thế ngất trời hướng tới bọn họ. Một chiếc, năm chiếc, chín chiếc. Đếm đếm, hơn mười hai chiếc!! Trong xe mấy chiến sĩ đang cùng hợp ca, mang theo vẻ vui sướng chiến thắng trở về “Mặt trời phía tây sắp xuống núi Mặt hồ nước im ắng Tiếng tỳ bà yêu thương ta gảy lên Hát một khúc ca dao động lòng người…” Năm người đứng lên, yên lặng, tràn ngập kính sợ mà nhìn đoàn xe thật dài kia. Có người hỏi “Họ đi đâu vậy nhỉ?” Tiểu Khương xuất phát từ thói quen nghề nghiệp định giơ máy chụp, chợt nhớ quy định nên không thể chụp, chỉ đứng khát khao nhìn. “Không biết, có thể là về doanh trại” Tiếng ca vẫn vang lên, những gương mặt trẻ tuổi đáng yêu có vẻ mệt mỏi nhưng đều mang nụ cười. “Chạy nhanh lên xe lửa, Giống như cưỡi tuấn mã chạy băng băng Nhà ga và đường sắt là trận chiến Chúng ta giết địch hăng say…” Nhị Nha quên vòng hoa trên đầu, đứng cách đoàn xe mấy trăm mét, đứng trên cao nguyên cỏ, lặng im nhìn con rồng dài vang tiếng ca đang đi tới. Cô nhìn tới ngây ra, choáng váng, nhìn tới nước mắt lưng tròng. Xe tải cuốn theo bụi đất vàng, gió xuân thổi qua núi xanh biếc, núi tuyết bị ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào như bức tường bạc, còn có hồ nước xanh thăm thẳm như màu đá quý. Cô bỗng nhảy dựng lên, kích động vẫy tay với họ. Nhảy rất cao “Hê…!!!” Mấy đồng nghiệp thấy vậy cũng nhảy lên, vui vẻ vẫy tay với đoàn xe, mắt đuổi theo họ, lớn tiếng gọi “Hê…!!! Thấy chúng tôi không!!!” Thanh âm ở cao nguyên vọng tiếng lại. Mấy chiến sĩ trong xe cũng thấy họ, sôi nổi ló đầu ra vẫy tay. Có chiến sĩ mặt trẻ măng sung sướng kéo tay tiểu đội trưởng “Tiểu đội trưởng, anh nhìn kìa, có dân!” Tiểu đội trưởng đập lên mũ cậu ta “Nói bậy, đó là nhân dân, là quần chúng” “Dạ!” chiến sĩ trẻ cười rất tươi “Còn có nữ quần chúng nữa!” “Lên lên lên, hát to lên một chút, để họ nghe được khí thế chúng ta!” Vì vậy tiếng ca càng thêm vang dội trên cao nguyên. “Mặt trời phía tây sắp xuống núi Mặt hồ nước im ắng…” Mấy chiến sĩ đáng yêu hát, bọn Nhị Nha cũng hát theo, hơn nữa cô còn hát rất lớn. Đoàn xe đi theo đường vòng trên núi phải đổi hướng, bọn họ cũng quay lại đổi hướng theo.Khi nhỏ ở trường đều hát những bài hát này, bài hát mọi người đều quen thuộc Tiếng tỳ bà yêu thương ta gảy lên Hát một khúc ca dao động lòng người…” Đoàn trưởng thò người ra nhìn, rất tự hào ngồi lại phía sau “Dân mình chưa thấy qua cảnh tượng này nên kích động quá” Hồ Duy nhắm mắt lại, cũng mỉm cười “Lính mình cũng lâu rồi chưa thấy người ngoài” “Mấy người này đang làm gì vậy?” Hồ Duy mở mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài, rồi thu hồi ánh mắt lại “Chắc tới du lịch, vừa nãy anh không nói Kia Hạ hoa đào nở đó sao” Đoàn xe tiếp tục đ tới, tiếng ca không ngừng, ai cũng không ngừng. Nghe nghe, có chiến sĩ nhỏ vò đầu “Tiểu đội trưởng, nữ quần chúng đó vẫn chạy theo hát kìa” Đầu lại bị đập cho một cái, tiểu đội trưởng nhịn cười ra vẻ nghiêm túc “Không được bàn luận quần chúng” Đoàn trưởng ngồi ở xe đầu tiên nghe một lát cũng không nhịn được cười “Cô gái này cũng chạy quá xa…” Chỉ có Hồ Duy không cười. Anh mở mắt ra, ổn định hơi thở, lẳng lặng nghe, Nhị Nha hát hăng say, ra sức mà hát, cô chạy theo hướng đoàn xe, chạy tới sườn núi nhỏ, đội vòng hoa như cô gái nhỏ, hát không ngừng nghỉ. Cô đặt tay lên miệng tạo thành cái loa. Cô không sợ người khác cười chê mình “Chạy nhanh lên xe lửa, Giống như cưỡi tuấn mã chạy băng băng Trong xe có chiến sĩ cười vang, bọn họ xúm nhau ra thành xe, múa may mũ. Nhị Nha cũng vẫy tay. Trong lòng cô nghĩ, coi như mình đã gặp được anh Tiểu Hồ. Tuy là không nhìn thấy anh, nhưng những người này tương tự anh, chắc chắc là không sai. Họ đều ở trên cao nguyên, đều người ở bốn phương hợp lại. Vì vậy cô càng hát hăng say. Hồ Duy đột nhiên cao giọng gọi “Dừng xe!” Lái xe Lâm Phúc dẫm mạnh thắng, xe tải ngừng lại. Xe đầu tiên dừng lại, hơn mười xe theo sau tưởng có chuyện gì khẩn cấp, 3 xe, 5 xe, 13 xe, tất cả đều dừng lại trên đường núi trên cao nguyên. Tiếng hát ngừng lại. “Tham mưu Hồ, sao vậy??” Tài xế bị dọa mặt trắng bệch, hoảng hốt nhìn Hồ Duy. Đoàn trưởng cũng cúi về trước hỏi “Hồ Duy, sao vậy? Thân thể không thoải mái?” Hồ Duy không trả lời, lập tức mở cửa nhảy xuống xe. Mấy người bên kia cũng dừng lại, vẻ mặt lo lắng nhìn đoàn xe đang ngừng đằng kia. Khe khẽ nói nhỏ “Sao vậy, sao mà ngừng lại rồi?” “Hỏng rồi, chắc là Đỗ Oản hát khó nghe quá, chọc giận thủ trưởng bên đó rồi” Nhị Nha nghe xong, nhanh chóng chạy từ sườn núi xuống, muốn khóc “Tôi không phải cố ý!” “Cô không phải cố ý, cô hát lớn tiếng như vậy, Đỗ Oản, biết cô lâu vậy mà tôi mới biết cô hát kinh khủng vậy đó!” “Đừng ầm ĩ! Tiểu Khương, có phải cậu chụp hình bên người ta không?” “Không có mà chủ nhiệm! Tôi biết quy định mà! Máy ảnh đã cất hết rồi!” Mấy người đội trưởng phụ trách đi theo xe cũng từ trên xe nhảy xuống, đứng vây quanh đầu xe, muốn đi nhìn xem tình huống gì. Hồ Duy đứng bên cạnh quốc lộ, nhìn về phía xa kia. Nhìn người mang vòng hoa, ăn mặc như cô gái thanh niên xung phong. Có người dừng ven đường nhìn, chỉ Hồ Duy “Nhìn anh ấy xem, anh ấy nhìn chúng ta kìa!” Ánh mặt trời quá chói, đâm vào mắt khiến Nhị Nha không mở được mắt ra. Người đó đứng ngược nắng, chỉ có thể thấy một bóng dáng rắn chắc của đàn ông. Anh mặc một bộ đồ tác chiến, rất gầy, lưng thẳng tắp, làn da bị phơi rất đen, làm người ta nhìn không rõ mặt. Trên cổ áo anh có một ngôi sao, rất bắt mắt. “Rốt cuộc là anh ấy nhìn ai vậy?” “Không biết, nhìn tôi à? Không phải, hình như… nhìn Đỗ Oản?” Vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhị Nha đội vòng hoa dại, dáng vẻ quê mùa như một cô gái quê, cô cũng ngẩn ngơ mà nhìn về anh. Bỗng nhiên, cùng một lúc… Hai người đều cất bước chạy tới hướng đối phương. Gió núi gào thét thổi đầy trời, thổi qua bên tai, thổi qua mặt cỏ, thổi qua gương mặt hồn nhiên, chân thành của Nhị Nha, thổi qua đầu tóc đen như mực đẫm mồ hôi của Tiểu Hồ. Bầu trời cao nguyên cao vòi vọi, ánh sáng lấp lóa hoa đào nở rộ. Một đoàn xe chở mấy trăm người lính mặc áo xanh, vô số gương mặt chất phác. Bọn họ vây quanh xe tải, thò đầu ra ngoài, ánh mắt chờ đợi lộ ra nét cười. Lướt qua mặt cỏ cát vàng Rốt cuộc Nhị Nha đâm sầm vào vòng tay ôm ấp của anh Tiểu Hồ mà cô ngày đêm mong nhớ. Thiếu tá trẻ tuổi ôm cô gái mà anh yêu nhất trong lòng. Anh có tấm lòng rộng lớn nhất, có phong thái, khí độ hơn người. Cô có nụ cười lương thiện nhất, chân thành nhiệt tình nhất. Giờ khắc này Vạn vật nhỏ bé Em là non sông. Ngày 1 tháng 6 năm 2015, ở Cục dân chính Cù thành, Nhị Nha với Hồ Duy kết thành vợ chồng. Hai người ở lại Cù thành. Nhà mới gần với cơ quan Đỗ Oản, mỗi ngày đi tầm mười phút là đến nơi. Sau đó nữa, Nhị Nha có con gái, tên thân mật là “Hồ Đồ”, ba họ Hồ, mẹ họ Đỗ, nên gọi chệch thành Hồ Đồ. Hồ Đồ là một cô bé cực đáng yêu. Mỗi ngày bé sẽ lấy băng ghế nhỏ ngồi ở cửa, mong ngóng hy vọng ba bé tan tầm về nhà. Bé có người mẹ xinh đẹp nhất, có ba yêu bé nhất. Có một gia đình đặc biệt đặc biệt hạnh phúc. Tác giả có lời muốn nói: 28/4/2018 – 25/6/2018, 25 ngày Tiểu Hà Sơn hoàn thành, tổng cộng 25 vạn chữ, hôm nay kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi đến cùng. Cảm ơn những bạn đáng yêu mỗi ngày đều để lại bình luận, đó là động lực cho tôi càng tích cực hơn. Cảm ơn những bạn đáng yêu đã im lặng lựa chọn, các bạn im lặng không lên tiếng cũng là một sự cổ vũ khác. Gần như mỗi tác phẩm kết thúc, bất kể cái kết hạnh phúc tròn đầy thế nào, bất kể dài đến thế nào, đa số đều cảm thấy ý văn còn nhanh quá, bọn họ chưa đủ ngọt, họ chưa sinh con cái, họ chưa có cái xe đàng hoàng…đủ loại suy nghĩ. Tôi chưa bao giờ là người viết các tình tiết ngọt ngào, người đọc lâu rồi cũng biết, đây là phong cách nhất quán của Trường Vũ Trụ, là người không không thích nhiều lời, không thích quá nhiều nhân vật phụ. Tôi có thể viết thêm mười chương, hai mươi chương, viết tình yêu ngọt ngào hơn mật sau khi kết hôn, viết chồng yêu thương vợ cưng chiều con, nhưng nói thật, tôi cảm thấy như vậy với việc lừa dối không khác gì nhau. Ít nhất trong ý nghĩ của tôi là như thế. Cô ấy bắt đầu hình thành trong đầu tôi như thế này, kết thúc cũng nên là như thế này. Trước đó tôi nói rồi, Tiểu Hà Sơn là tôi tặng các bạn, cũng là tặng cho mình một món quà nhỏ, những người sắp bước ra khỏi trường học, bước vào thế giới người lớn. Trước kia viết về nữ chính, đa phần là xinh đẹp đoan trang, các cô ấy có công tác giỏi giang, gia thế hơn người, chúng ta đem hết bút pháp chế tạo các nữ chính không thể nào có thực trong đời sống hiện thực, cảm giác đó nói thế nào nhỉ, như một đứa trẻ trộm quần áo, giày cao gót của người lớn, cố gắng biến mình thành “phụ nữ”. Trở lại hiện thực xã hội, là người sống ở thế giới người lớn, bản thân mới biết thời kỳ học sinh, trẻ con chân thành mới có bao nhiêu là quý giá. Nhị Nha chính là linh cảm từ đó mà ra, cũng là lần thử đổi mới. Cô ấy như một cô gái trong truyện đồng thoại, cô có dáng vẻ quê mùa, cô dũng cảm, cô không sợ, cô chân thành, cô kiên định, buồn phiền lớn nhất của cô không bao giờ là những chuyện sinh hoạt vặt vãnh, nhi nữ tình trường. Trong chuyện tình cảm, cô không nói đúng sai, cho dù được hay mất, với cô chỉ có “đáng giá” hay “không đáng” Cô ở một mình mấy năm, nghênh đón sự trưởng thành, cùng ngày đêm nhớ Anh Tiểu Hồ. Tự đáy lòng hy vọng mang cho Nhị Nha đến mọi người, là hình tượng cô gái vui vẻ sáng lạn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhớ lại chuyện xưa, tôi cũng muốn từ hai tháng này trở về đời sống hiện thực. Trong đời sống hiện thực không có nhiều người như ý, tiểu thuyết an ủi tinh thần cũng không phải là mãi mãi. Mong mọi người trong tương lai có lúc thoải mái, có khi uể oải, sẽ nhớ tới Nhị Nha nghiêng đầu giọng thanh thanh giảng giải “này cũng không có gì… cùng lắm thì…” Tôi mong các cô gái nhỏ xinh đẹp đều sẽ bình thản mà trưởng thành. Có thể sẽ viết về Vệ Nhuy hoặc Bùi Thuận Thuận ở phiên ngoại trong bản xuất bản, nếu không thể xuất bản thì viết về ngôi sao dẫn chương trình, dù sao cũng nhất định sẽ nói cho mọi người. Những người bạn đáng yêu, tạm biệt. Kiếp sống cách mạng thường chia tay, giống như hai dạng khác biệt của tình cảm. Nếu còn có chuyện xưa tiếp theo, chúng ta gặp lại. Mỏng cũng có lời muốn nói: Mình lại hoàn tất một quyển truyện nữa, 25 vạn chữ của tác giả, thành ra hơn 172.000 chữ của mình, khi gõ những dòng chữ cuối cùng, mình đã rưng rưng. Như tác giả viết “Giờ khắc này, vạn vật nhỏ bé, em là non sông”. Mình cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập trong tim Nhị Nha khi cô lao vào vòng tay anh Tiểu Hồ của cô, cũng như niềm hạnh phúc vô bờ của Tiểu Hồ khi anh ôm non sông của mình trong tay. Mình mong tác giả viết nhiều thêm một chút, để biết Tiểu Hồ và Nhị Nha đã sống hạnh phúc thế nào. Đôi bạn này bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều, dẫu vậy thì mỗi giờ phút ở cạnh nhau họ đều hạnh phúc, ngọt hơn đường bởi Nhị Nha hồn nhiên, được cưng chiều nhưng tinh tế, hiểu chuyện, Tiểu Hồ ngoài lạnh trong nóng, yêu chiều Nhị Nha tận xương tủy. Thế nhưng tác giả không viết, thảnh ra mình đành tự tưởng tượng vậy. Chia tay Nhị Nha, Tiểu Hồ, ông nội, gia đình họ Đỗ ở đây, mình vẫn lưu luyến họ với những tình cảm gia đình giữa ông cháu, anh em, tình cảm bạn bè, tình yêu giữa Tiểu Hồ Hồ và Nhị Nha, cũng như lưu luyến từng người bạn đã theo chân mình cùng vui buồn với Tiểu hà sơn trong suốt thời gian qua. Cảm ơn các bạn đã đồng hành, chúng mình sẽ gặp lại nhau trong một truyện mới nhé, hy vọng là sẽ sớm thôi. Yêu thương rất nhiều
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]