“Tại sao lại bị đốt thành như thế này chứ?”
Hồ Duy tỉ mỉ nghiêm túc nghiên cứu vết sẹo trên lưng Hòa Tiểu Xuân, trong mắt anh không có sự ghét bỏ, không có chán ghét, chỉ thật sự thuần túy là khó hiểu. Giống như người nghiên cứu mới đào được một tác phẩm nghệ thuật trong đất ra, vì bộ dạng của nó mà cực kỳ tiếc nuối.
Tiểu Xuân cởi áo khoác, bên trong là áo choàng mỏng, phía sau có một cúc áo, mở ra là nhìn không sót thứ gì.
Cô bỏ Hồ Duy ra, không giải thích gì, chỉ xin anh một câu “Anh đi với tôi lên xe, tôi cho anh xem thứ này, nhìn rồi nghe tôi nói xong, anh đi có được không?”
Cô đã nói vậy, Hồ Duy còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể đi theo cô, cùng cô lên xe. Mở cửa xe cho anh lên, Tiểu Xuân còn sợ anh chạy nên khóa hẳn cửa lại. Mở cúc áo phía sau, Hòa Tiểu Xuân thở ra một hơi, tay vịn trên tay lái
“Anh nhìn có thấy ghê tởm không?”
Hồ Duy còn đang trầm tư, lắc đầu.
Hòa Tiểu Xuân vẻ mặt đau khổ, nắm chặt tay lái, bàn tay đẹp đẽ siết chặt trở nên trắng bệch.
“Tôi vẫn luôn muốn biết từ khi anh mới về Cù thành, tôi đã muốn hỏi, mẹ anh với anh rốt cuộc đã đi đâu, tại sao không tìm được anh. Vệ Nhuy nói với tôi, anh không còn nhớ tôi nữa”
Người ngoài đều cho là nhà họ Hòa cô bạc tình bạc nghĩa, con trai Hồ Tiểu Phong liều mạng đi cứu con gái nhà họ, đến nỗi bản thân phải nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha-son/730720/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.