Trường cho nghỉ, Bùi Thuận Thuận cũng được nghỉ. Có ngày nghỉ chuyện thứ nhất Bùi Thuận Thuận nghĩ chính là muốn hẹn Hòa Tiểu Xuân đi chơi. Bác sĩ Tiểu Xuân đang viết bệnh án, nhận điện thoại Thuận Thuận thì dừng bút “Đi chơi? Đi chơi đâu?” 
Thuận Thuận cười hì hì “Cô muốn đi đâu? Đại Liên? Sanya? Tìm chỗ nào có biển, có thể bơi, có thể ăn hải sản”. 
Nghe tới bơi, lòng Tiểu Xuân mâu thuẫn, lên tiếng “Không đi! Nghỉ phép tôi không đi đâu hết!” 
Thuận Thuận bị từ chối, thảm thương ngồi bậc thềm buồn bực. Anh gọi điện thoại cho Vệ Nhuy, Vệ Nhuy nghe từ đầu tới cuối, cười hề hề “Đáng đời cậu, làm gì cũng được trừ việc đi biển”. 
“Tiểu Xuân không thích biển à?” 
Vệ Nhuy đang ngân nga hát dừng lại, thuận miệng đáp bừa “Tiểu Xuân là con vịt cạn, không biết bơi, hồi nhỏ đi đập chứa nước thiếu chút nữa là chết đuối nên ghi hận rồi” 
Thuận Thuận buồn bã mất mát. 
Bùi Thuận Thuận trong xã hội được gọi là “dân 3 tốt”. Ba tốt chính là gia cảnh tốt, được dạy dỗ giáo dục tốt, bản thân tu dưỡng tốt. Ba Thuận Thuận từ những năm 90 từ chức nhân viên công vụ mà cùng bạn học lên rừng xuống biển buôn bán, hiện giờ làm giám đốc một công ty địa ốc. Mẹ Thuận Thuận là tiểu thư khuê các, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Mẹ Thuận Thuận từ nhỏ đã dạy anh: Con à, tương lai mẹ không mong gì khác, nếu con có thể theo bên quân đội hoặc là làm bác sĩ, mẹ đã rất vui. 
Vì sao mẹ Thuận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha-son/730712/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.