Nhị Nha từ trên xe Vệ Nhuy chạy hướng tới chỗ Hồ Duy, trong mắt chỉ có Hồ Duy, không hề nhìn tới Vệ Nhuy, một câu không đầu không đuôi, mang theo đau thương cùng với vô số tủi thân, ấm ức “Bà ngoại em không còn”
Áp lực chịu đựng bao lâu trong thời gian qua, mới vừa thấy mặt đã hướng về anh tố khổ. Hồ Duy từ ban đầu từ sự kinh ngạc chưa kịp phản ứng, nghe xong thì đã trấn tĩnh rất nhanh, gật đầu, trấn an sự khổ sở, ấm ức của cô “Ừ, anh biết”
“Sao anh biết? Ai nói cho anh biết?” Nhị Nha ngửa đầu nhìn anh, lại cô đơn rũ mắt xuống “Ờ… bác ba nói với anh phải không?”
Ngón tay Hồ Duy để bên sườn giật giật, cuối cùng vẫn nâng lên sờ đầu Nhị Nha, nhẹ nhàng hỏi “Sao em lại đến đây? Đi với ai?”
“Em tự đi…”
“Tới mấy ngày rồi?”
Nhị Nha cúi đầu “Mới mấy ngày…”
Rồi sao mà lại quậy cùng với Vệ Nhuy? Lời này Hồ Duy không hỏi cô, trực tiếp nhìn qua Vệ Nhuy.
Vệ Nhuy run rồi lại run, miệng như bị Parkison run rẩy không hé răng.
Hồ Duy thở dài, kéo Nhị Nha bảo “Lên xe chờ anh”
Nhị Nha ngoan ngoãn gật đầu, định lên xe, đi hai bước đột nhiên nhớ tới ngày đó anh với cô gái kia cùng nhau lên xe này, trong lòng mâu thuẫn, quay đầu nói “Em không lên xe”. Cô chỉ gốc cây cách đó không xa “Em lại chỗ kia chờ anh”
Lại đi hai bước, Nhị Nha bỗng nhiên quay đầu cho Vệ Nhuy một đòn trí mạng cuối cùng! Cô tiến tới trước Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha-son/730703/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.