Nhị Nha không thường uống rượu, nhưng tửu lượng của cô rất kinh người. 
Không biết cô giống ai, hình như trời sinh thân thể có miễn dịch, uống rượu như uống nước lạnh. 
Năm Đỗ Oản tốt nghiệp đại học, xách hành lý về nhà, Đỗ Kê Sơn với mấy bác làm bàn thức ăn phong phú, nói để chúc mừng cho cô. Trong bữa tiệc, bác hai mở bình rượu trắng, rót cho cô ly nhỏ. 
“Ai chà, cũng là một cô gái trưởng thành rồi, hôm nay vui vẻ, uống một chút đi, nhấp một tí cho có là được” 
Nhị Nha cầm ly rượu, ngửi ngửi, lấy đầu lưỡi nhấm 1 tí. Chà, hương vị ngon quá! Uống xong một ly, lắc lắc bình rượu, lại tự rót cho mình một chung nữa. 
Bữa cơm đó, uống với cô thì bác cả mỉm cười mà ánh mắt rã rời, bác hai trốn rượu chui xuống gầm bàn nhất định không chịu ra, chỉ có cô xếp bằng ngồi lột đậu phộng, như người bình thường. 
Từ đó về sau, giống như Nhị Nha đã mở ra một thế giới mới, bắt đầu thích rượu. 
Cô có thể uống, lại không thích xã giao, càng không thích làm trò uống với người ngoài, cô thích uống trộm. 
Có khi tan tầm sớm, hoặc có khi việc làm có được cho thêm tiền đô, cô đi đến quán ăn dưới cầu mua gà nướng, về tới nhà mua két bia, nói hoa mỹ là chúc mừng. 
Chương Đào không biết Đỗ Oản có tửu lượng cao! Lại càng không biết cô không thích rượu vang đỏ. 
Trong bữa ăn nói chuyện phiếm này kia, Nhị Nha nhàm chán, cô thấy nho ủ thành rượu chẳng có hương vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha-son/730683/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.