Hồ Duy vẫn ngồi bình thản, tự nhiên đối mặt với ống kính. 
Đại khái do khí thế của anh mạnh mẽ quá, không đợi anh kịp mở miệng, Nhị Nha phía sau ống kính điện thoại đã chột dạ cười cười “Anh Tiểu Hồ, chụp một tấm ảnh, đừng trách nha” 
Thật ra Nhị Nha có hơi sợ Hồ Duy. 
Cũng không biết cụ thể là nguyên nhân gì, có thể vì hai người không thường gặp mặt, quan hệ không thân thiết giống Đỗ Dược, Đỗ Vĩ. Dù da mặt cô dày, khi đối mặt với Hồ Duy cũng có vài phần e dè. 
Hồi nhỏ Nhị Nha lớn lên với bà ngoại, học đại học ở chỗ khác; khi Hồ Duy với mẹ anh chuyển tới Nhạn thành thì Hồ Tiểu Phong ngại anh chung sống cùng Đỗ Hi không quen nên để anh ở ký túc xá, sau đó lớn lên thì anh đi bộ đội. 
Hai người mấy năm nay mới quen thuộc nhau, hàng năm vào dịp Tết âm lịch, Quốc khánh mới gặp mặt nhau vài ngày. Cả hai hiểu về đối phương không nhiều, Nhị Nha không hiểu hết Hồ Duy, Hồ Duy cũng chỉ nhớ Nhị Nha làm phiên dịch, về việc làm cái gì, ở đâu đều không biết rõ. 
Nhắc tới chuyện công việc của cô ___ 
Hồ Duy vì để giảm bớt không khí ngại ngùng, chủ động hỏi “Nhị Nha, em học cái gì?” 
Nhị Nha cầm một quả táo cắn một miếng, ánh mắt dán chặt lên tivi “Tiếng Anh” 
“Bây giờ còn làm phiên dịch không?” 
“Haizz…” nhắc tới chuyện này Nhị Nha rất buồn rầu, gãi gãi mặt như khỉ con “Không còn cách nào khác, muốn làm cái khác cũng không được mà” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha-son/730678/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.