*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đầu Hà Bạng còn hưng phấn, nhìn cảnh tượng sa mạc đầy cát bụi, cảnh hoàng hôn nơi đường chân trời, nhất thời cảm thấy thế giới thật rộng lớn.
Nhưng mà ở những nơi thiếu nước thế này, làm sao Hà Bạng có thể chịu nổi. Hà Bạng rất khó chịu! Nàng muốn tắm mình trong chậu nước, không muốn gặm cát đâu.
- Ta muốn trở về, ta muốn trở về! – Hà Bạng ồn ào bên tai tướng quân.
- Vô cớ hồi kinh sẽ bị rơi đầu đó.
Tướng quân xoa ấn đường. Vấn đề này hắn đã nói không chỉ một lần, đành phải nói rõcho Hà Bạng biết rơi đầu có nghĩa là chết. hiện tại chỉ có dùng cách này mới có thể áp chế được nàng.
- Vậy rốt cuộc khi nào mới có thể trở về?
- Mùa xuân năm sau. – Tướng quân mặt không đổi sắc trả lời nàng.
Đến tận mùa xuân năm sau? Mỗi ngày Hà Bạng đều phải nhìn mấy đồi cát vàng che đầy trời kia sao? Hà Bạng tức giận!
Thế là khi Hà Bạng tức giận, nàng liền trở về thành con trai. Lần trước có kinh nghiệmđã từng suýt chết vì thiếu nước, Hà Bạng thông minh tự rót cho mình một chậu nước, sau đó biến về nguyên hình ngâm mình vào trong đó. Cảm giác vô cùng sảng khoái, quả nhiên thu nhỏ cơ thể lại thì không còn cảm thấy thiếu nước nữa.
Sau khi tướng quân trở về từ quân doanh, tìm xung quanh không thấy Hà Bạng đâu, chỉ thấy một cái chậu nhỏ bên cạnh giường, hắn đi qua đó, thấy trong chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha-bang/100718/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.