Editor: Tường An
"Sao vậy?" Tiêu Kính Viễn tất nhiên nhìn ra nàng có tâm sự, hắn dừng bước, nhẹ nhàng nắm tay nàng, ôn nhu hỏi.
A La ngẩng mặt lên, nhìn vẻ mặt bao dung che chở của nam nhân trước mắt, trong lòng ấm áp.
Thầm nghĩ, kiếp này gả cho hắn, hắn chính là người mình ỷ lại cả đời, hắn cũng tuyệt đối không phải người yếu đuối như Tiêu Vĩnh Hãn, mình có gì mà không thể tin tưởng hắn chứ?
Nàng khẽ mím môi: "Thất thúc, ta có rất nhiều lời muốn nói với chàng."
Tiêu Kính Viễn nghe vậy liền cười, nâng tay xoa đầu nàng: "Ta vẫn cảm thấy, trong cái đầu nhỏ này của nàng ẩn giấu không biết bao nhiêu chuyện."
A La chỉ cảm thấy dưới bàn tay to lớn của hắn, mình giống như con chó nhỏ bị vuốt ve, lập tức yêu kiều hừ một tiếng: "Ta nghiêm túc đó, vốn dĩ không muốn nói, nhưng sau khi nghe chuyện về Tị thủy châu này, trong lòng ta luôn bất ổn."
"Có liên quan đến Tị thủy châu?"
"Ân." A La gật đầu: "Thất thúc, chàng còn nhớ ta đã từng nói, ở trong mộng, ta chết tại Tiêu gia, ở một nơi âm u ẩm ướt."
"Nhớ rõ."
"Ta chính là chết dưới hồ Song Nguyệt, chỗ đó có một thủy lao." A La khẽ cúi đầu, nàng chợt nhớ ra, chuyện mình đời trước gả cho Tiêu Vĩnh Hãn thật sự không tiện nói với Tiêu Kính Viễn.
Nếu hắn biết mình từng là cháu dâu hắn, chỉ sợ trong lòng sẽ có ngăn cách, như vậy không tốt.
Vì thế, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-giai-nhan-khuynh-thanh/3229841/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.