Editor: Tường An 
Cửa vừa mở, một làn gió thổi vào phòng, nến hỉ lay động, Tiêu Kính Viễn dáng người cao ngất, thiên tư bất phàm đứng ở cửa, hỉ phục đỏ tươi càng phụ trợ cho bộ dáng khí vũ hiên ngang của hắn. Kỳ thật, nhìn kỹ bộ dáng hắn cũng không hề kém gì mấy đứa cháu trai Tiêu Vĩnh Hãn, Tiêu Vĩnh Trạch, chỉ là ngày thường hắn quá nghiêm túc, quá kiên cường, cho nên khiến người ta cảm thấy hắn không giận tự uy, khiến người ta e ngại không dám nhìn thẳng. Mà nay, dưới ánh nến làm nổi bật, hỉ phục tươi sáng mỹ diễm, vẻ kiên cường trên khuôn mặt hắn như bị hòa tan, mi mục như họa, mũi cao môi mỏng, từng đường nét đều mỹ kinh tâm động phách. 
A La một tay cầm khăn voan đỏ, tay kia cầm đũa, ngây ngốc nhìn Tiêu Kính Viễn, không hề chớp mắt. 
Bên cạnh, Lỗ ma ma không biết nàng muốn nhìn đến lúc nào, mắt đều nhìn đến rút gân rồi mà cũng không thấy nàng có phản ứng gì, cuối cùng nhịn không được, khẽ dậm chân, trực tiếp giật giật cánh tay A La, nhỏ giọng thúc giục: "Cô nương, cô nương, đây là đêm động phòng!" 
"A..." A La giật mình tỉnh ngộ, đây là đêm động phòng a! 
Đêm động phòng nên làm cái gì? 
Cúi đầu nhìn khăn voan đỏ trong tay, nàng suýt nữa hô ra tiếng. Đêm động phòng hoa chúc phải để Tiêu Kính Viễn mở khăn voan, nàng thế nhưng làm rối loạn trình tự mất rồi? 
Lại ngước mắt liếc trộm Tiêu Kính Viễn, thấy hắn mỉm cười đứng đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-giai-nhan-khuynh-thanh/3229839/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.