Editor: Tường An 
Nghe tiếng vang rất nhỏ bên ngoài, A La tất nhiên biết đó là động tĩnh của Tiêu Kính Viễn. 
Chẳng qua, nàng cố ý làm như không nghe thấy, tiếp tục cầm chén trà thong thả uống. 
Hừ. Muộn như vậy mới đến. 
Đến muộn cũng thôi đi, lại còn không chịu thẳng thắn một chút, cố ý muốn thử nàng? 
Nàng dứt khoát làm lơ, không lên tiếng, cũng không chạy đến trước cửa sổ gặp hắn. 
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người mạnh mẽ nhảy vào. 
Người nọ đương nhiên là Tiêu Kính Viễn. 
Thân ảnh cao lớn đi đến trước mặt A La, nhướng mày nói: "Không nghe thấy động tĩnh của ta?" 
A La mím môi nhịn cười, cố ý nói: "Nào có động tĩnh gì a, ta cũng không nghe thấy!" 
Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi đó, bỗng dưng nhảy vào dọa ta bị giật mình." 
Ánh trăng mông lung phảng phất như một tầng lụa mỏng, cây bách trong sân viện truyền đến mùi hương thoang thoảng, tiếng dế gáy trong đêm thu yên tĩnh, nữ hài nhi mười bốn mười lăm tuổi ngước đôi mắt trong veo động lòng người mang theo ý cười nghịch ngợm. 
Trái tim Tiêu Kính Viễn đập lỡ một nhịp, nhất thời không nói gì, ánh mắt thâm trầm cũng dần trở nên nóng bỏng. 
"Ngươi..." tuy trong lòng đã động nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén, thản nhiên hỏi: "Vừa rồi ngươi không nghe được động tĩnh bên ngoài?" 
"Ta nên nghe được sao? Trước kia ngươi còn nhẹ nhàng gõ cửa, vừa rồi hình như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-giai-nhan-khuynh-thanh/3229829/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.