Chương trước
Chương sau
Chúc các cô gái 20/10 thật vui nhé. Mong các nàng luôn tươi tắn, tỏa sáng rực rỡ theo cách riêng của mình.

Editor: Tường An

"Ngươi..." gương mặt cương nghị của Tiêu Kính Viễn lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn bộ dáng nàng bĩu môi giận dỗi, không khỏi lắc đầu: "Ngươi hiện tại tuổi cũng không nhỏ, tại sao tính tình vẫn y hệt như lúc nhỏ vậy chứ!"

Hắn không nhắc đến chuyện lúc nhỏ thì thôi, hắn vừa nhắc liền đâm trúng tâm sự của A La.

"Ta lúc nhỏ chính là đứa không biết cố gắng, không được người khác yêu thích, không tài không đức, nếu ngươi đã sớm biết thì nên trốn xa xa ra, làm cái gì cứ để ý đến ta, vẫn là sớm cách xa một chút đi! Lại nói, ngươi đường đường là Định Bắc Hầu, vốn chẳng có quan hệ gì với ta, hơn nửa đêm chạy đến gõ cửa sổ phòng ta, thật là buồn cười!"

Miệng thì nói vậy, trong lòng lại ủy khuất, nhịn thế nào cũng không nhịn được, kết quả là nước mắt tí tách rơi xuống.

Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn cô nương ủy khuất trước song cửa sổ, ánh trăng chiếu lên giọt nước mắt lăn trên gò má nàng, lóng lánh trong suốt, hàng mi dài rũ xuống tạo thành bóng đen nhàn nhạt, môi hồng nhuận hoa anh đào, giọt nước mắt trượt xuống, rơi trên song cửa sổ.

Cũng rơi vào lòng hắn.

Gió nhẹ lướt qua phát ra tiếng vang sàn sạt, xen lẫn tiếng côn trùng tỉ tê ở một góc hẻo lánh nào đó, nam nhân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.

"A La, đừng nói dỗi như thế."

Hôm nay, lúc nàng trốn sau gốc liễu, trong lòng hắn đương nhiên biết rõ.

Hắn đã nhặt thứ gì, hắn lại càng hiểu rõ hơn.

Nàng xấu hổ, tức giận thế nào, hắn cũng biết.

Cho nên đêm nay hắn căn bản không ngủ được, thậm chí bất chấp khả năng bị người khác phát hiện mà chạy tới đây, muốn nhìn nàng một chút, thuận tiện trả thứ này lại cho nàng.

"Ai nói dỗi chứ, ta nào dám nói dỗi trước mặt đường đường Tiêu Thất gia!"

A La không ngốc, tất nhiên nghe ra trong ngữ khí của hắn mang vẻ nhượng bộ, bao dung, lập tức nũng nịu nói một câu như vậy.

Cái gọi là được một tấc lại tiến một thước, chính là nàng bây giờ!

Tiêu Kính Viễn bất đắc dĩ, nhìn chung quanh một lượt, thấy không có ai liền trực tiếp nhảy cửa sổ vào phòng.

A La không thể tưởng tượng nổi, nước mắt đều quên rơi xuống.

"Ngươi, ngươi..." nàng chớp đôi mắt đẫm lệ, không dám tin nhìn hắn: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì..."

Hắn bỗng nhiên xuất hiện, tuy là ngoài ý muốn của nàng, nhưng bởi vì vài năm trước hắn cũng đứng trước cửa sổ phòng nàng như tối nay nên trong lòng cũng không cảm thấy gì, thế nhưng bây giờ hắn lại lẻn vào khuê phòng của nàng.

Cách một song cửa sổ mong manh mà thôi, lại phảng phất như một vách ngăn giữa nàng và hắn.

Hiện tại, hắn thế nhưng kích động tiến lên.

A La ngơ ngác nhìn hắn, có chút khiếp đảm, không biết phải làm sao...

"Sau này nhớ cất cho kỹ." nói xong, hắn đưa tay ra.

A La cúi đầu nhìn qua, trong lòng bàn tay hắn là một mảnh vải hồng được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Nhất thời, A La như bị sét đánh, đùng đoàng ầm vang, hồn lìa khỏi xác, không biết đây là ngày tháng năm nào, càng không biết trước mắt là người nào.

Nếu có thể, nàng rất muốn chui vào ổ chăn trốn đi, không cần nhìn người này, lại càng không muốn nhận lấy vật trong tay hắn.

Chẳng qua, nàng cuối cùng vẫn gắng sượng chống đỡ, cắn răng, vươn tay, cẩn thận nhận lấy mảnh băng nguyệt sự đỏ hồng bắt mắt kia.

Đầu ngón tay vừa nắm được một góc vải, nàng giống như bị phỏng, cuống quýt rút tay về. Sau đó lập tức lùi hai bước, vội vàng nhét lung tung mảnh băng nguyệt sự vào tay áo.

Xong xuôi, nàng rốt cuộc thở phào một hơi, dè dặt cẩn thận nhìn về phía Tiêu Kính Viễn, thấy hắn dường như căn bản không ý thức được cái băng nguyệt sự kia có ý vị thế nào với nàng, vẫn bình tĩnh như cũ.

"Cảm ơn ngươi." Dù nói thế nào, tốt xấu gì hắn cũng trả đồ lại cho nàng, dù cách làm lẻn vào khuê phòng nữ tử không được quân tử cho lắm.

Tiêu Kính Viễn trầm mặc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng.

A La bị hắn nhìn đến bối rối, muốn nói gì đó, lại cảm thấy không thích hợp.

Một nam nhân nhảy cửa sổ vào khuê phòng của nàng, mang băng nguyệt sự trả cho nàng, nàng thế nhưng nói cảm ơn? Chẳng lẽ nàng không nên trực tiếp tiến lên cho hắn một bạt tai sao?

Đôi mày thanh tú của A La khẽ nhíu, cắn môi, rối rắm nửa ngày, rốt cuộc mở miệng: "Thất thúc... ngươi còn có việc gì sao?"

Vẫn là không nên bạt tai hắn đi, mình đánh không lại hắn, cũng không thể đắc tội hắn, hẳn là tận lực khách khí một chút?

"Lúc trước ngươi đề cập vị Kha thần y kia..." Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang ngượng ngùng, thấp thỏm trước mặt, nhàn nhạt nói: "Có tin tức."

"A?" A La kinh hỉ: "Thật sao? Hắn trở lại?"

"Phải." Tiêu Kính Viễn nhìn ánh trăng như nước chiếu vào đôi mắt nàng, phản chiếu từng điểm nhỏ hào quang lấp lánh: "Hôm qua mới nhận được một phong thư, có nói hắn sẽ đi mấy nơi gần đây."

"Vậy, vậy, vậy..." chẳng phải là mắt ca ca được cứu rồi?

A La kinh hỉ một lúc mới nhớ tới, người ta nói thần y đi vài nơi một chút, không khỏi bận tâm: "Hắn sẽ đến Yến Kinh sao? Nếu không đến, vậy có thể bảo ca ca đi tìm hắn không? Còn có tính nết của hắn sợ là hơi cổ quái đi, sẽ giúp ca ca ta chữa mắt sao? Thất thúc, ngươi là bạn thân của hắn, tốt xấu gì cũng nói giúp vài câu đi!"

Trong lúc vô thức, nàng đã trút hết những sầu lo trong lòng mình ra.

Tiêu Kính Viễn lẳng lặng nhìn A La, trong mắt lóe qua một tia sáng không dễ phát hiện.

Nếu lúc trước hắn còn hoài nghi, thì bây giờ chính là tin chắc không nghi ngờ.

Tiểu cô nương này có bí mật, thật sự có thể biết trước tương lai, biết một ít chuyện mà người bình thường không thể biết.

Khóe môi bật ra một tia thở dài, hắn nhìn nàng, bỗng nhiên nói: "Làm sao lại ngốc như vậy?"

Hắn dễ dàng nhìn ra bí mật của nàng như vậy, chẳng phải người khác cũng có thể sao? Nếu để người khác biết năng lực của nàng, họ sẽ đối xử với nàng thế nào?

Nhưng A La lại không nghĩ ra sơ hở trong lời mình nói, nàng đương nhiên không biết, thời điểm nàng nói ra cái tên Kha Xương Lê thì Tiêu Kính Viễn đã nghi ngờ rồi, cho nên lúc này mới dễ dàng nhìn ra sơ hở trong đó.

A La đang vui sướng, lại bị một câu "ngốc như vậy" làm niềm vui kia nháy mắt liền biến mất, ánh mắt nghi hoặc.

"Ta đã viết thư cho Kha thần y, mời hắn đến Yến Kinh một chuyến." Tiêu Kính Viễn cũng biết lời mình nói đã dọa đến nàng, vội vàng dỗ dành.

"Cảm ơn Thất thúc." nghe lời này, A La liền yên tâm, cúi đầu mềm giọng nói.

A La nhận ân huệ, đã sớm không nhớ đến tức giận và xấu hổ vừa rồi, ngược lại còn nhu thuận cúi đầu đứng trước mặt hắn, mềm mại hô Thất thúc.

Điều này làm Tiêu Kính Viễn rất hưởng thụ.

Có thể nói, từ ngày gặp nàng ở ngã tư đường, biết nàng vào thời điểm nguy nan cũng không nghĩ đến tìm hắn cầu cứu mà đi tìm Tam hoàng tử, từ lúc nàng cho rằng có thể dùng thân thể mình để đối lấy sự giúp đỡ của hắn, tâm tình hắn vẫn luôn không tốt lên được.

Một mặt giận nàng muốn gả cho người khác, căn bản không để hắn trong lòng, ghen ghét, thất lạc, tuyệt vọng, một mặt lại giận nàng dễ dàng hạ nhục bản thân.

Mà nhiều hơn là hận chính hắn, nàng vốn đã rất khó khăn chật vật rồi, một tiểu cô nương làm sao nhiều tâm tư như vậy, đến mức chuyện gì cũng nguyện ý thử khi tuyệt vọng, hành vi của hắn lúc đó quả thật là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Mấy ngày nay có thể nói Tiêu Kính ăn thì nuốt không trôi, ngủ cũng ngủ không yên.

Về phần đêm nay, hắn chạy tới chỗ nàng, tự tay trả lại băng nguyệt sự cho nàng, càng giống như điên rồi.

Nhưng tất cả những điên cuồng, thống khổ gặm nhấm tâm trí hắn, vào thời điểm nhìn nàng cúi đầu nhu thuận, nghe nàng mềm giọng gọi mình thì đều hóa thành hư ảo hết.

Giờ khắc này, Tiêu Kính Viễn cũng hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của bản thân.

Có người, bất tri bất giác đã tiến sâu vào tim ngươi, có thể nói nàng ngốc, cũng có thể khiến ngươi vì nàng mà tức giận không chịu nổi, nhưng chỉ cần nàng mềm giọng gọi ngươi một tiếng Thất thúc, cẩn thận liếc mắt nhìn ngươi một cái thì tất cả tức giận đều biến mất.

Trong lòng, trong mắt chỉ tràn ngập hình bóng của nàng.

Mà A La, hoàn toàn không biết tâm tư Tiêu Kính Viễn, sau khi nói cảm ơn một lúc lâu mà không thấy hắn nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hắn hít thở.

Tiếng hít thở của nam nhân chậm rãi, trầm ổn, vang vọng bên tai nàng.

Ban đầu cũng không cảm thấy gì, sau đó liền có chút không được tự nhiên, khí tức nóng rực quen thuộc kia đập vào mặt, bao phủ nàng trong đó, lòng nàng hốt hoảng, mặt nóng lên, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.

"Thất thúc... ngươi còn có việc sao?"

A La nhỏ giọng dò hỏi, không có việc gì, có phải nên đi hay không? Dù sao cô nam quả nữ, lại còn ở trong khuê phòng nàng...

Mà mấu chốt là, trong bầu không khí mặt đỏ tim đập này, nàng rõ ràng cảm nhận được phía dưới của mình lại hộc ra một mảnh ướt át...

Nguyệt sự của nàng lần này dường như nhiều hơn bình thường.

"Có việc."

Chỉ tiếc, chuyện không như nàng mong muốn, A La ngóng trông Tiêu Kính Viễn rời đi, nhưng hắn hiển nhiên không hề có ý đó.

"Ân?" hắn còn có việc? Trong lòng A La thầm kêu khổ.

"Có một câu, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi." Thanh âm hắn trầm thấp, khàn khàn, trước sau luôn hàm chứa một tia dịu dàng.

Cuối cùng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn hỏi nàng một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.