Chương trước
Chương sau
Editor: Tường An

Diệp Trường Cần, ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào?

Ninh thị khẽ mím môi, vẻ mặt lãnh đạm mặc cho hai vị ngự y thay nhau bắt mạch cho mình.

Lão ngự y đặt ngón tay thon dài lên cổ tay Ninh thị, mạch đập yếu ớt nhưng rõ ràng, Ninh thị nín thở ngẩng đầu, xuyên qua màn che mông lung, nhìn về phía Diệp Trường Cần bên ngoài.

Cách một tầng màn lụa mỏng, nàng không nhìn rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy người nọ chắp tay sau lưng, đi qua đi lại.

Diệp Trường Cần hận nàng, ít nhất đã từng hận.

Về phần đêm đó, hắn uống chút rượu, không biết sao lại nghĩ đến chuyện cũ rồi chạy tới đây ầm ĩ một phen.

Theo lời hắn nói, nàng biết, hắn chẳng những hận nàng mà còn điên cuồng ghen ghét phu quân Diệp Trường Huân.

Nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng bộ dáng Diệp Trường Cần, người này là trưởng tử Diệp gia, luôn luôn hành sự cẩn thận, khả năng tự kiềm chế rất tốt, trong triều cũng có chút địa vị, khi ở nhà thì vẻ mặt uy nghiêm, ít cười ít nói, ai có thể ngờ được người như vậy có thể nói ra những lời xấu xa giấu trong đáy lòng như thế.

Phảng phất như một vạn năm trôi qua, ngự y rốt cuộc bắt mạch xong, đi ra ngoài.

Ninh thị suy yếu tựa vào đệm êm, hoảng hốt nhìn ngự y nói chuyện với Diệp Trường Cần, trước mắt một mảnh trắng xóa.

Thời điểm nghe nữ nhi nói lời đó, nàng liền biết mình đã rơi vào bẫy của người khác.

Nhưng là ai bày ra cái bẫy này?

Diệp Trường Cần, hắn nhân cơ hội trút hết căm phẫn, dứt khoát đẩy mình vào nơi vạn kiếp bất phục hay không?

Ninh thị cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, bị đè nén hít thở không thông.

Năm đó nàng lựa chọn gả cho Diệp Trường Huân, cuối cùng vẫn không trốn thoát khỏi bàn tay Diệp Trường Cần, phải cẩn thận dè dặt mà sống trước mặt Diệp Trường Cần.

Đang miên man uy nghĩ thì thấy lão tổ tông cũng đi tới, nói gì đó với Diệp Trường Cần.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay run rẩy.

Sau khi tiễn ngự y rời đi, lão tổ tông giận run người: "Trong Diệp gia ta lại có người dám làm ra chuyện ác độc cỡ này! Là ai, là ai muốn mưu hại huyết mạch Diệp gia!"

Diệp Trường Cần vội vàng dìu đỡ mẫu thân: "Mẫu thân, ngài đừng tức giận, hài nhi nhất định sẽ tra rõ chuyện này, về phần đệ muội, tuy uống phải thuốc nạo thai nhưng dù sao đối phương ra tay nhẹ, thân thể có tổn thương nhưng nhất thời không có trở ngại gì lớn, bây giờ ngự y khai mấy phương thuốc dưỡng thai bồi bổ trở lại, sẽ không sao đâu."

Nhưng lão tổ tông vẫn không thể bình tĩnh, trầm thống ra lệnh: "Đi, gọi hết tất cả đến đây, phong tỏa viện này lại, lần lượt thẩm tra cho ta, không tra ra tên bại hoại phát rồ này, ta liền đụng đầu chết ngay tại đây!"

Diệp Trường Cần sợ mẫu thân xảy ra chuyện gì, vội vàng quỳ xuống khuyên nhủ: "Mẫu thân, đều tại hài nhi quản gia không nghiêm cho nên mới để xảy ra chuyện gièm pha. Thỉnh mẫu thân trở về nghỉ ngơi, hài nhi sẽ nghiêm tra việc này, nhất định sẽ cho mẫu thân một câu trả lời thỏa đáng!"

Lão tổ tông đau khổ nói: "Là cho Lan Uẩn một câu trả lời thỏa đáng!"

Diệp Trường Cần nghe vậy, hơi giật mình, vội nói: "Phải, phải, là cho đệ muội một câu trả lời thỏa đáng."

Lúc này, nữ quyến trong nhà đều lại đây, Đại thái thái dẫn đầu, quỳ bên cạnh phu quân, khóc lóc nói: "Lão tổ tông, trong chén thuốc kia thật sự bị hạ dược vật âm độc là chuyện chưa bao giờ ngờ tới, chuyện đến nước này, không liên quan đến phu quân, đều trách ta không phòng bị kẻ xấu mới để chúng có cơ hội, bây giờ con dâu không dám nói gì khác, chỉ cầu lão tổ tông trách phạt, từ nay về sau, con dâu cũng không dám quản việc bếp núc nữa..."

Nàng còn chưa dứt lời, lão tổ tông đã cười lạnh một tiếng, chỉ vào nàng mà mắng: "Ngươi nói cái gì vậy, bây giờ còn chưa tra ra kẻ nào làm chuyện âm độc này, ngươi lại muốn bỏ gánh không quản, ngươi đang cố ý chọc giận ta đúng không! Hay là, các ngươi đều ghét bỏ ta lớn tuổi vô dụng, muốn chọc ta tức chết, các ngươi mới vui vẻ!"

Từ lúc gả vào Diệp gia, Tam thái thái vẫn luôn lấy Đại phòng làm chủ, sai đâu đánh đó, hiện tại thấy Đại thái thái ngày thường uy phong bị lão tổ tông giáo huấn không chút lưu tình như vậy, cũng giật mình cả kinh. Ngược lại, phải mượn cơ hội này, hảo hảo thể hiện một phen, tiện thể cho mọi người biết, Tam phòng cũng không phải dễ bắt nạt!

Nghĩ vậy, trong lòng nàng đắc ý, đè nén cảm giác sung sướng, quỳ xuống nói: "Lão tổ tông đừng tức giận, lời này sao có thể coi là thật, trong lòng Đại thái thái cũng khó chịu a. Quan trọng nhất bây giờ chính là điều tra ra kẻ đứng sau màn, trả lời trong sạch cho con dâu, bằng không, con dâu, con dâu..."

Nói đến đây, giọng nàng nghẹn ngào đứt quãng.

Bên cạnh là vài cô nương Diệp gia, Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung thấy mẫu thân mình bị mắng, vẻ mặt tối tăm ảm đạm, cũng quỳ xuống theo.

A La khẽ cắn môi, quỳ luôn.

Nàng biết, tất cả đều vì nàng làm ầm ĩ mà ra, nhưng nếu nàng không làm như vậy, chỉ sợ cái thai của mẫu thân sẽ không giữ được.

Lão tổ tông giận dữ tột độ, bi phẫn không thôi, lại thấy con cháu quỳ đầy đất, run giọng nói: "Đều là huyết mạch Diệp gia, ta cũng không mong gì nhiều, chỉ hi vọng các ngươi chung sống hòa thuận vui vẻ, lại không ngơ, gia môn bất hạnh, xảy ra gièm pha thế này! Ta, ta, ta làm sao có mặt mũi đi gặp phụ thân ngươi..."

Nói đến đây, lão tổ tông đột nhiên ngã ra phía sau, may mắn có nha hoàn bà tử nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp.

Nhưng dù vậy cũng lảo đảo một hồi mới đứng vững, dọa đám người xung quanh sợ hãi không nhẹ, lập tức có người đi mời ngự y, người bưng nước, người đấm lưng, tình huống rối ren.

Đại thái thái bị mắng cẩu huyết lâm đầu, lúc này không dám nhiều lời, vội vàng phân phó người đỡ lão tổ tông về phòng, lại phân phó canh giữ sân viện Nhị phòng, không được để kẻ xấu thừa dịp trốn thoát.

Sau một hồi hỗn loạn, chỉ còn Diệp Trường Cần lẻ loi đứng đó.

Hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn vào trong phòng.

Cách một tầng màn lụa, hắn dĩ nhiên không thấy rõ tình hình bên trong.

Hắn cắn chặt răng, trầm giọng nói: "Đệ muội yên tâm, chuyện này, ta chắc chắn cho ngươi một công đạo!"

Dứt lời, liền kiên quyết rời đi.

------------

Diệp Trường Cần nói sẽ cho Nhị phòng một công đạo, nhưng chuyện này có vẻ không dễ chút nào.

Hắn thẩm vấn tất cả nữ đầu bếp của Nhị phòng, cuối cùng cũng có một người khai ra, là Tôn ma ma trong phòng Đại thái thái.

Tin tức vừa truyền ra, Đại thái thái liền chạy đến trước mặt lão tổ tông, hung hăng tát mình vài bạt tai, sau đó lại chạy tới Nhị phòng, nói muốn giao Tôn ma ma cho Ninh thị xử lý.

Ninh thị nhìn khuôn mặt tràn đầy áy náy của Đại thái thái, còn có thể nói gì đây?

Chỉ phất tay, mặc cho nàng ta xử trí Tôn ma ma.

Ninh thị không ngốc, lúc ấy đương nhiên đã nhìn ra manh mối, chỉ không có chứng cớ mà thôi, bây giờ có thể vạch trần âm mưu, bảo vệ bào thai trong bụng, nàng đã thiên ân vạn tạ rồi.

Cuối cùng, Đại thái thái đích thân xử trí Tôn ma ma, thật sự không lưu tình chút nào.

Xong chuyện, đám nha hoàn bàn tán xôn xao, đều không rét mà run.

Mặt ngoài, mọi người chỉ nói Đại thái thái không niệm tình xưa, nhưng trong lòng ai cũng có suy đoán.

Đang yên đang lành, vì sao Tôn ma ma lại hãm hại Nhị phòng, không phải là Đại thái thái chỉ điểm sao? Loại chuyện này, không có lệnh của chủ tử, nô tài nào dám tự tiện làm chứ?

Mọi người âm thầm cười nhạo, tất nhiên là không tin.

Kỳ thật, A La cũng không tin, nhưng trong tình cảnh hiện tại, nàng cũng hiểu đạo lý chó cùng rứt giậu.

Hiện tại, Đại thái thái đã mất hết thể diện, trải qua lần giáo huấn này, có lẽ bà ta sẽ không dám nữa.

Về phần sau này, ngày tháng còn dài, A La tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp nắm được nhược điểm của bà ta, cho bà ta nếm thử tư vị bị người khác hạ độc.

Náo loạn một trận, Đại thái thái im lặng ngốc trong phòng vài ngày, mỗi khi gặp Ninh thị cũng không kiêu căng như trước.

A La nhìn Đại thái thái tinh thần sa sút, trong lòng cười thầm.

Buổi tối hôm nọ, nàng nghe được Diệp Trường Cần và Đại thái thái nói chuyện.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, Diệp Trường Cần hung hăng tát bà ta vài cái, thậm chí còn phân phòng ngủ.

Hôm đó, Đại thái thái tựa vào đầu giường, khóc cả đêm.

Đương nhiên, A La chỉ tự biết thế thôi, không dám nói với người khác, Đại thái thái cũng làm bộ như không có việc gì.

Thời gian trôi qua, chuyện này cũng dần lắng xuống, bọn nha hoàn cũng có đề tái mới để bàn tán, không hề nhắc đến nữa.

Hôm nay, khi tuyết trong sân bắt đầu tan, Diệp gia rốt cuộc nhận được tin tức, thứ tử Diệp gia Diệp Trường Huân sắp về đến Yến Kinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.