Lúc đám người chính đạo nhìn sơn động bị bổ làm hai nửa, cùng các loại sự vật xung quanh sơn động bị đốt thành tro. Một loạt tâm tình mạc danh nào đó nổi lên, nhìn về bầu không khí có hơi quỷ dị bên phía người nhà họ Lâm.
Cảm phiền nói cho họ biết đến nơi này để vây xem cái gì đi? Rõ ràng lão đầu kia hình như thuộc loại rất trâu bò mà, thế nào lại một mồi lửa là có thể đốt ông ta thành tro rồi?
Mọi người lắc đầu, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, nhanh vào trong động xem lão ma quỷ kia còn trữ bảo bối gì không mới phải, nếu không phải vì mấy thứ đồ này để họ dốc lòng một phen, dù họ có rãnh rỗi nhức trứng cũng không chạy tới nơi này xem náo nhiệt đâu. Trước người nhà họ Lâm có nói Lão ma quỷ này là chuyện nhà bọn họ, nhưng người ta đã nói rõ từng câu, một mai cái lão ma quỷ này chết, thứ đồ gì đó vẫn là mọi người chia đều!
Cho nên, sau một hồi sửng sốt, mấy tu giả chính đạo vốn còn đang đứng đần ra đấy, một người lại một người dùng tốc độ nhanh hơn chạy vào trong sơn động. Mà trong khi bọn họ vào sơn động, nơi mật thất sâu nhất sơn động, mỗ cương thi đã chuồn đi lúc trước có chút hoài nghi nhíu nhíu mày, rõ ràng khi trước cảm ứng được vật kia ở đây, thế nào bây giờ, lại chẳng có gì?
Hay là bị người nào lén lấy đi rồi? Mỗ cương thi cau mày, rất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-vo-xu-bat-tai/2401661/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.