Sau khi trở về từ quán bar, Lâm U triệu hoán một con báo lông vàng suốt đêm chạy về nhà tổ Mục gia.
Tiếp đó, dưới vẻ mặt không bằng lòng của Mục Viêm Khiếu, cưỡi con báo về Tần Lĩnh. Mục đại thiếu vốn nghĩ tốc độ của con báo thế nào cũng phải chạy một ngày một đêm, kết quả Lâm U tiểu gia lại quăng cho đại thiếu một câu: “Trưa mai là có thể trở về rồi, đến lúc đó anh đang ở nhà tổ bên này hay sao?”
Mục đại thiếu nghe thấy lời này xong lòng vui mừng Lâm Lâm nhà mình không cần đi thời gian dài như vậy, nói thẳng: “Anh mua hai căn nhà bên cạnh cửa hàng của em ở phố phong cách Hán rồi, phía sau tiểu viện biệt thự cũng mua lại, anh ở đó chờ em đi.”
Lâm U nghe vậy nở nụ cười, chủ nhân mắt mù nhà mình quả nhiên hành động rất nhanh, tức thì nhướng mày: “Viện của tôi phải viết tên của chính tôi.”
Mục Viêm Khiếu nỗ lực giữ nguyên nét mặt nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là của em rồi, của anh vẫn là của em, không cần lo lắng, đi nhanh về nhanh nha!”
Lâm U lúc này mới cười hắc hắc hai tiếng, thế mới nhìn không ra một chút cao ngạo lạnh lùng nào, trái lại còn vênh váo vô cùng.
Mãi đến khi Lâm U đi rồi, không nói không cười xoay người liếc mắt nhìn bụi cây bên cạnh một cái, âm trầm mở miệng: “Định tối nay ngủ luôn ở đây đúng không? Anh sẽ kêu quản gia đóng cửa cho em.”
Mục Viêm Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-vo-xu-bat-tai/2401635/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.