Lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lên không thấy đỉnh bầu trời, người thường muốn quan sát không trung và cảnh sắc phía dưới đoán chừng đều chọn phương tiện bình thường như máy bay. Nhưng dù là ngồi máy bay đi nữa, đường hàng không cố định, cửa sổ của máy bay chỉ lớn cỡ bàn tay, vị trí không tốt còn bị che tầm nhìn và vân vân, làm rất nhiều người chọn một ngày ngồi trên máy bay đã bắt đầu ngủ trong buồn bực hoặc là đọc sách, xem ti vi, xem phim này nọ.
Song lúc này đây Mục Viêm Khiếu rốt cuộc có thể lĩnh hội được cái gì gọi là giới Tu Chân muôn màu muôn vẻ. Hắn bây giờ đang ngồi trên lưng đại bạch hạc lớn như phi cơ trực thăng, theo bóng lưng ưu nhã của bạch hạc, nhìn xuống có thể thấy các loại kiến trúc, phong cảnh nước non.
Làm Mục Viêm Khiếu cảm thấy bất ngờ chính là, trên lưng bạch hạc vậy mà lại không có cái lạnh lẽo hay gió to mà bay trên không trung nên gặp, nếu không phải hắn có thể nhìn thấy lông cổ của bạch hạc lay động, cảnh sắc phía dưới lùi về sau thật nhanh, hắn còn cho rằng mình đang đứng yên trên không.
Mang theo nghi vấn này Mục Viêm Khiếu chọc chọc Lâm Lâm bên người. Biểu tình lúc này của Lâm Lâm như bầu trời bao la chỗ họ đang bay vậy, vạn phần cao xa lạnh lùng. Thế nhưng mặc cho mười phút trước ai vừa thấy cậu lăn lộn khóc lóc om sòm, thì bây giờ Lâm tiểu gia biểu hiện cao ngạo lạnh lùng tới đâu đi nữa, đều không cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-vo-xu-bat-tai/2401623/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.