Nếu như là một người bình thường, gặp phải người ngăn trước cửa, nói với anh ta có một phần di chúc cần nhận lãnh, vậy người này phỏng chừng trước tiên sẽ ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng một hồi, sau đó bắt đầu tự hỏi cái của để lại này có lớn hay không, không kiềm được mừng thầm. Tự nhiên mà vậy, luật sư bảo bạn tiếp nhận di chúc, dù mặt không cười chào đón, cũng cho bọn họ vào nhà.
Đổi thành một người ngốc, nhất là cái loại ngốc vô cùng kia mới từ chối mở rộng cửa, sau đó nói luật sư chờ một chút, ba mẹ hắn về lại nói tiếp. Bình thường một chút, sẽ hưng phấn không thôi, mặt đầy tươi cười hoan nghênh luật sư vào nhà.
Cứ thế, dược sư cao ngạo lạnh lùng thì sao?
Lâm U nhìn mấy luật sư mặt cười phơi phới, trực tiếp ha ha hai tiếng, rầm một tiếng đóng kín cửa lớn. Di chúc? Đùa ai vậy, cha mẹ cậu còn chưa có chết mà, dù nhà cậu có di vật gì muốn cho cậu, đó cũng là đồ gì đó ở tu chân giới, trong thế giới bình thường, Lâm gia chưa từng có người trở thành đại gia. Cậu cũng xem như tương đối giàu có, cha mẹ của cậu ra ngoài một chuyến còn cần cậu trả tiền mà.
Ngay sau khi bị cho ăn chè bế môn, mấy người văn phòng luật sư Tất Thắng liền há hốc mồm, tính cách người này bị sao vậy? chuyện này so với hình ảnh bọn họ tưởng tượng kém quá xa rồi, làm bọn họ có điều không thể chấp nhận nổi mà! ( từ chối không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-vo-xu-bat-tai/2401605/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.