Dự cảm bất thường của Mục Viêm Khiếu lúc chưa đến Lâm gia bắt đầu ứng nghiệm.
Khi bọn họ đi ba vòng mắt trận để ra ngoài trong huyễn trận thứ ba theo lời Lâm Phong Địch nhưng không có lần nào chân chính bước ra khỏi đó, Mục đại thiếu cảm thấy điều này thật sự rất có bộ dạng xuất sư bất lợi.
“Vị sư phụ này? Đạo trưởng? Tôi cảm thấy anh nên giải thích vì sao chúng ta đến tận bây giờ vẫn chưa ra ngoài được.” Mục Viêm Khiếu xoa xoa vùng xung quanh lông mày, sắc mặt có vẻ không tốt. Từ khi hắn mù đến giờ đã qua ba tháng, thế giới của hắn trong ba tháng này là một mảnh đen tối, hắn vốn cho rằng trừ phi hắn làm xong giải phẫu khôi phục thị lực xong mới có thể tiếp tục nhìn ngắm thế giới rực rỡ sắc màu, nhưng cái ảo trận này đã thiết thiết thực thực cho hắn một niềm kinh hỉ to lớn —
Hắn tựa hồ ‘nhìn’ thấy đủ loại sự vật, chỉ là những sự vật này không làm cho người ta cảm thấy vui vẻ mà thôi. Mà lúc nhìn những hình ảnh ảo trận bày ra, Mục Viêm Khiếu cũng thật sự nhận thức được sự cách biệt một trời một vực giữa người thường và những kẻ gọi là tu chân giả.
Nghe người dẫn đường này nói, ảo trận chỉ phòng ngừa năm giác quan người bình thường đi vào phạm vi nhà tổ Lâm gia mà thôi, ngoại trừ lúc mới vào ảo trận người đó không thể xuất hiện ký ức đẹp cùng với sản sinh chút cảm giác sợ hãi, lực sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-vo-xu-bat-tai/2401588/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.