Mục Viêm Minh cảm giác mình bị chơi xỏ.
Hơn nữa còn là cái loại bị đùa bỡn từ đầu tới cuối và khinh bỉ cực điểm chỉ số IQ của hắn.
Khi hắn hăng hái bừng bừng, mang theo sự mong đợi tràn trề theo sát mèo đại tiên Lâm U tới chỗ mà theo lời nó là rất thần kỳ kia xong, hắn khẩn cấp xuống xe, ngẩng đầu liền thấy được vài chữ vàng to chói lọi.
Thư viện thành phố B.
Mục Viêm Minh không thể tin nổi quay đầu lại, nói với mèo bự đang được Mục Ngũ ôm trong ngực: “Theo mày đây chính là cái chỗ vô cùng thần kỳ kia?!”
Mèo đại tiên Lâm Lâm gật đầu bình tĩnh.
Mục nhị thiếu thấy Lâm U gật đầu xong, thanh âm đề cao đến mấy chục đề-xi-ben: “Mày xác định nơi này chính là chỗ nghĩ gì sẽ có cái đó và vân vân các loại hay sao? Có mỹ nữ, có thức ăn ngon, có nhà đẹp giường êm?! Mày đùa tao hả?! Nơi này trừ sách ra thì còn cái gì đâu? Hoàn toàn là một cái kho chứa giấy vụn mà thôi!!!”
Mèo đại tiên Lâm Lâm nghe vậy trực tiếp ha ha hai tiếng, “Vẻ mặt thật khó nhìn. Xem ra bằng trí thông minh của cậu không có cách nào hiểu được dụng tâm lương khổ của bổn đại tiên rồi. Mục gia ở thành phố B hẳn là rất có năng lực đi? Kêu bọn họ đặc biệt an bài cho cậu một căn phòng yên tĩnh, ta nghĩ chúng ta cần một đối một nói về làm người thế nào, mới không cô phụ ân đức mà anh hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-vo-xu-bat-tai/2401542/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.