Chương trước
Chương sau
“Ca ca, tỉnh táo lại đi!”

Đỗ Nhã đau lòng nhìn Đỗ Hành cứ bất động cả ngày. Hắn lại biến trở về thành Đỗ Hành trước kia- một con người lạnh lùng, chẳng biết nói cười là gì, chỉ chuyên chú làm chuyện của mình, cái gì cũng không cho phép người khác nói, ngày thường nếu không là nghiên cứu dược liệu, thì chính là đi lên ngọn núi này lặng yên cùng bầy động vật.

Nhưng là lần nay, ngay cả động vật dường như cũng không thể tới gần hắn được. Hắn đã lâu chưa vuốt ve Hổ Phách mà Hoàng Điểu cũng không thu hút nổi sự chú ý của hắn nữa, chỉ có bầu trời sao… Ánh mắt tối đen của hắn thường xuyên hướng lên bầu trời sao đang trải rộng tới vô hạn trước mắt, chờ mong một người con gái từ trên trời rơi xuống.

Nhưng là đã ba tháng trôi qua, Mạc Đề Đề vẫn chưa trở về. Có lẽ, thật sự là bảy năm sau nàng mới quay lại.

“Ca ca, cho dù huynh muốn đợi Đề Đề thì cũng không thể hồn xiêu phách lạc như vầy chờ đợi bảy năm a!” Cứ đè nén thế này, sớm hay muộn ca cũng sẽ điên mất thôi.

Đỗ Hành chậm rãi ngẩng mặt lên khỏi trang nhật ký với những nét chữ như gà bới của Mạc Đề Đề, nhìn bầu trời một chút, sau đó lại chậm rãi thở dài một hơi:

“Ta có nên đi tìm người tính xem ngày nào nàng sẽ trở về hay không đây?” Hôn lễ của bọn họ nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước lúc nàng trở về, nếu không tính toán tốt thì sẽ bố trí không kịp.

“Ca ca!” Đỗ Nhã đau lòng lay lay người hắn: “Đề Đề sẽ trở về mà, huynh đừng như vậy!” Ca ca luôn không tin vào những chuyện thần tiên ma quỷ, sao giờ lại có ý nghĩ hoang đường như vậy chứ?

“Không, ta vẫn khỏe mạnh, cũng rất tỉnh táo. Chính là không thể chịu đựng được bản thân chỉ có thể can đảm mà ngồi chờ thế này thôi”.

Hắn bi ai nhìn cuốn nhật ký trong tay. Chữ của Mạc Đề Đề thật xấu, nhưng lại là kiểu xấu có một không hai, không một ai có thể bắt chước được. Tựa như con người nàng, không đủ thông minh, không đủ xinh đẹp nhưng lại khiến hắn không thể suy nghĩ về bất cứ kẻ nào khác.

“Ta muốn đi xem bói, chỉ cần nàng có thể trở về, hoang đường một lần thì có sao?”

*_*_*_*

Trong quán xem tướng số bên đường, thầy tướng số có cốt cách tiên đạo nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu muốn nhân duyên, hãy nhảy vực đi!” =)))))

Đỗ Hành lặng yên nhìn hắn: “Tiền bối chính là người đàn ông mặc đồ đen nhìn trộm những tiểu thuyết mà Mạc Đề Đề cho ta đúng không?”

Lại nhớ lại mười lăm năm trước, sau khi Mạc Đề Đề quăng lại cho hắn một đống tiểu thuyết, hắn thường giấu vào trong một cái túi giấy dầu, cất ở trong núi. Nhưng là sau đó một thời gian, hắn phát hiện chỗ hắn giấu tiểu thuyết giống như có người nào đó thường hay lui tới, vì thế liền mai phục ở gần đó và thành công phát hiện một người tóc bạc, mặc đồ đen lén lút đến đó xem tiểu thuyết, vừa xem vừa ngây ngô cười. Hắn cực kỳ sợ hãi nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể thừa dịp người mặc đồ đen đó rời khỏi, nhanh chóng mang tiểu thuyết đi cất chỗ khác. Vậy mà không thể tin được, người này thế nhưng lại là thầy tướng số danh tiếng vang khắp thiên hạ. Cũng khó trách, thể nào hắn chỉ dám đến nhìn trộm chứ không lấy, chắc là sợ xấu hổ khi mang danh là kẻ trộm đây mà!

Thầy tướng số giống như chưa nghe thấy gì cả, lại tiếp tục nghiêm treng nói: “Muốn tìm người trong lòng, hãy đi nhảy vực đi!”

Hắn cười khổ một chút: “Bởi vì trong sách bảo là: dù là nam hay nữ, cứ nhảy xuống vực thì mọi thứ đều được giải quyết hết cho dù là hiểu lầm, là trúng độc, là nợ nước thù nhà hay là bị người ta truy sát, đều có thể dùng ‘nhảy vực’ để giải quyết ư? Nhưng là trường hợp của ta lại không giống như vậy, nàng không phải là người của thời đại này”.

“Nếu muốn nhân duyên, hãy đi nhảy vực!”

“Ta cũng rất muốn nhảy, nàng cũng từng nói muốn ta vì nàng mà nhảy vực. Chẳng lẽ, đây chính là ý trời sao?”

“Nếu muốn nhân duyên, hãy nhảy vực đi!”

“Có phải mọi chuyện đều sẽ xảy ra giống như trong tiểu thuyết? Những câu chuyện đó đều có kết thúc tốt đẹp, ta và nàng cũng sẽ có kết thúc như vậy ư?”

“Nếu muốn nhân duyên…”. Thấy tướng số đang bày ra vẻ mặt bí hiểm khuyên nhủ Đỗ Hành tự sát, thì vợ của hắn đã lại tới nữa rồi.

“Trời đất ơi, Đỗ quán chủ, sao ngài lại ngồi đây nghe lão già nhà ta nói những lời nhăng cuội của kẻ điên cơ chứ?”

Vợ thầy tướng số mạnh mẽ kéo chồng đến bên cạnh, rồi lại quay ra cười nói với kẻ đang chìm đắm trong nỗi đau mất mát- Đỗ Hành: “Lão già nhà ta đã mắc bệnh điên từ lâu rồi. Vốn là bệnh tình cũng đã có chuyển biến, nhưng sau một thời gian suốt ngày chạy đi đâu đó xem mấy quyển sách vớ vẩn, linh tinh thì cứ hễ mở miệng ra là lại ‘nhảy vực’, không thì cũng ‘tai nạn xe cộ’ hoặc ‘bệnh bạch cầu’ gì gì đó. ‘Nhảy vực’ thì ai cũng biết rồi nhưng còn ‘tai nạn xe cộ’ và ‘bệnh bạch cầu’ thì rốt cục nó là cái gì vậy?”

Là cái gì ư? Trên đời này e rằng cũng chỉ có một mình hắn biết mà thôi, người còn lại… đã không còn nữa. Hắn lại cười khổ: “Bà lão, người không cần lo lắng. Nghe người nói ta thấy được bệnh của thầy tướng số dường như cũng có chút quan hệ với tại hạ. Xin người cứ yên tâm, y quán Thần Nông chắc chắn sẽ là chỗ dựa để hai vị an hưởng lúc tuổi già”.

Đúng thật là không thể tưởng tượng được, hóa ra không chỉ có cuộc sống của một mình hắn bị Mạc Đề Đề làm cho rối tinh rối mù. Nghĩ như vậy, lòng hắn giống như đã bình tĩnh trở lại.

Đỗ Nhã nhìn hắn chậm rãi nở nụ cười. đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu ngày qua, ca ca cười mà không phải là muốn làm cho người ta rơi lệ:

“Ca ca?”

Hắn ngước lên nhìn bầu trời xanh với những đám mây trắng lững lờ trôi ở xa xa: “Ta nhớ trước đây, Đề Đề cũng đã nói là nàng cho phép ta vì nàng mà nhảy vực, bởi vì, nhảy vực sẽ không gây chết người”.

“Làm sao có thể, nhảy vực làm sao có thể không gây chết người được. Đại ca, huynh cũng bị điên rồi sao?” Ông lão vừa bị mang đi cũng nói giống thế này nha!

Hắn cười cười, người bình thường làm sao có thể hiểu được chuyện đó. Ngay cả hắn cũng vẫn hoài nghi bản thân mình có phải đang sống trong một cuốn tiểu thuyết hay không nữa.

“Ta hi vọng ta là một nhân vật trong truyện. Ít nhất bọn họ cũng có thể chung sống với người mình yêu”. Càng hi vọng có thể giống như trong truyện, ở hàng chữ cuối cùng là hình ảnh lưu trữ lại những niềm vui và hạnh phúc mãi mãi.

Đề Đề? Nàng thật sự muốn ta chờ bảy năm sao?

*_*_*_*

Bên cạnh vách đá cao nhất núi Thiên Tính, Đỗ Hành đang miên man nhìn khoảng không xanh lam và những đám mây trắng bông trước mặt, tiếng sáo du dương hòa vào biển mây bao trùm khắp núi, phía sau là Hổ Phách- đang nằm lim dim làm bạn hắn.

Hắn đã đợi bao lâu rồi? Không nhớ rõ. Chỉ nhớ được cái cảm giác chờ đợi là thế nào đằng đẵng, là thế nào lê thê. Đứng dậy nhìn xuống cái vực bên dưới, chỉ thấy được mờ mờ vài chấm xanh xanh màu lá qua làn mây mù lững thững ở lưng chừng núi.

“Đề Đề, nàng mà không trở lại nữa là ta thật sự nghĩ nhảy xuống đó!” Chỉ cần làm như thế là có thể kết thúc được nỗi thống khổ này đi.

Hổ phách cắn cắn, kéo kéo góc áo của hắn, ý bảo hắn lùi lại phía sau. Đỗ Hành nhìn nó cười cười: “Yên tâm đi, ta cũng chưa muốn chết, Đề Đề cũng không phải là không trở về mà”. Chắc là nàng sẽ trở lại thôi. Vấn đề không phải là thời gian chờ đợi mà là… nàng còn có thể trở lại đây được không?

“Ca ca, không được!”

Đỗ Nhã mới lên núi thì đã nhìn thấy ngay cảnh thân thể hắn đang khẽ lắc lư bên cạnh vách núi đen, giống như là tùy thời sẽ theo gió rơi xuống đáy vực. Nàng vội vàng hô to: “Mới đợi nửa năm mà thôi, huynh sẽ không định buông tay đó chứ! Nếu Đề Đề trở về, huynh muốn nàng gả cho ai? Hạ Phong Đằng sao?”

Thân thể Đỗ Hành trở nên vững vàng trở lại. Hắn quay đầu cười nhẹ: “Ta sẽ không nhảy xuống…”

Lời vẫn chưa nói xong lại đã bắt gặp hình ảnh Đỗ Nhã khiếp sợ nhìn khoảng không phía trên đầu hắn. Hắn nghe thấy loáng thoáng giọng nói quen thuộc từ đỉnh đầu truyền xuống:

“Mau mau tránh ra, sao ta lại không kéo ra được thế này!!”

Hắn theo trực giác ngẩng đầu, chỉ kịp thấy một bóng đen khổng lồ đổ ụp xuống mặt hắn. Không đợi đến lúc Hổ Phách và Đỗ Nhã kịp phản ứng, hắn đã cùng cái bóng đen vừa nện vào người hắn kia rơi xuống vực.

“Ta không muốn chết, ta không muốn chết a`!”

Bóng đen vẫn còn đang la hét om xòm nhưng là người rơi xuống cùng- Đỗ Hành- lại là mừng như điên ôm lấy nàng. Là Đề Đề, đúng là nàng đã trở về thật rồi! Trên lưng vẫn là chiếc ba lô to sụ, khuôn mặt vẫn giống y như trong trí nhớ, chỉ khác là nó đang vặn vẹo gào thét, còn có, nước mắt bay tứ tung.

“Chàng đừng cứ nhìn ta mà cười như thế, chúng ta sắp ngã chết rồi! Chiếc dù này dùng để nhảy nhưng tại sao lại không kéo ra được thế này!!” Sao ông trời chẳng có chút công bằng gì cả, nàng mới trở về mà lại sắp biến thành mấy cục thịt vụn là sao? Tuy rằng có thể chết cùng Đỗ Hành thì đúng là một niềm hạnh phúc, nhưng kết cục thế này cũng quá bi thảm đi.

“Đại ca!”

“Gràoo!”

Một người một hổ trên núi cùng hướng thân ảnh hai người vừa rơi xuống vực mà kêu la. Đây chính là vách đá cao nhất núi Thiên Tính, cho dù là ai ngã xuống thì cũng đều thịt nát xương tan. Nhưng là, sự lo lắng của bọn họ cũng không tồn tại được lâu, chỉ thấy bóng người phía dưới đột nhiên rơi chậm lại, một vật màu đỏ gì đó bỗng xuất hiện giống như một đóa mẫu đơn vĩ đại đang nở rộ giữa biển mây.

Những đám mây bay xung quanh họ, sương mù thì lượn lờ, bốn phía là khoảng không và bọn họ thì cứ nương theo gió mà bay. Khuôn mặt tuấn tú vừa mỉm cười với Mạc Đề Đề, giờ đang chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng:

“Nàng kéo sai vị trí rồi”.

May mắn, hắn đã từng nghiên cứu về ‘nhảy dù’ trong sách. Cái người cho nàng chiếc dù này, nhất định là không nghĩ tới việc nàng có biết dùng nó hay không đây mà.

Bị dọa ngốc- Mạc Đề Đề- nhìn lên chiếc dù phía trên đầu, rồi lại nhìn xuống người đang ôm nàng và cùng nàng bay:

“Ta… đã trở lại?”

“Đúng vậy, nàng đã trở lại”. Đỗ Hành nhẹ nhàng hôn lên hàng mi của nàng. Nụ hôn mang theo sự run run, giống như vẫn chưa tin đây là sự thật: “Nàng đã trở lại, Đề Đề, nàng rốt cục đã trở lại rồi!”

Nếu không phải buông tay thì sẽ rơi xuống dưới kia chịu cảnh xương tan thịt nát, thì hắn nhất định sẽ tỉ mỉ mà hôn nàng, hôn từng tấc da thịt của nàng xuất hiện trước mắt hắn. Bởi vì, da thịt này chứng minh nàng không phải là những hình ảnh dựa vào nhật ký, và ảo tưởng của hắn mà thành, vẫn tồn tại trong đầu hắn bấy lâu. Nàng là chân thật tồn tại.

Nàng rốt cục cũng có phản ứng, mà phản ứng đầu tiên chính là khóc rống lên:

“Đỗ Hành, ta còn tưởng rằng không có tiền để quay lại, không thể ngờ được cái vật bằng ngọc mà quản gia ném cho ta cũng trở về cùng ta, ta đã dùng nó để trả phí dụng. nhưng là, ta càng lo lắng hơn là sẽ lại xảy ra nhầm nhọt mà đi qua xa mốc thời gian ấy. Ta rất sợ, sợ rằng chàng đã không còn ở đó nữa, hoặc là đã cưới người khác…”

Lời của nàng bị một đôi môi mềm mại mà run run ngăn lại. Đỗ Hành điên cuồng hôn nàng theo cách mà trước giờ chưa từng có. Nàng sợ, hắn làm sao có thể không biết.

Từ lần đầu tiên gặp mặt đến giờ, cũng đã mười lăm năm. Vẻn vẹn mười lăm tuổi trôi đi. Hắn không muốn lúc Mạc Đề Đề xuất hiện trở lại trước mặt hắn thì hắn đã trở nên già cả, hoặc không còn là Đỗ Hành mà nàng thích nữa. Cảm tạ ông trời, nàng đã trở lại rồi. Lúc này đây, hắn sẽ không lại gò bó, ép buộc nàng nữa, nàng muốn làm cái gì hắn cũng sẽ giúp đỡ hết, cho dù là muốn mở một cái ngưu lang điếm * thì cũng không sao cả. Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, chỉ cần có thể canh giữ bên người nàng, mọi thứ đều chẳng còn quan trọng nữa.(* MM: thanh lâu là nơi kỹ nữ ở, còn ngưu lang điếm là nơi kỹ…nam ở=))))

Mạc Đề Đề gắt gao ôm hắn. Vào khoảnh khắc bắt đầu xuyên qua thời không, nàng đã suy nghĩ rất nhiều về việc nên làm chuyện gì trước tiên khi gặp được Đỗ Hành. Nghĩ nhìn hắn tỉ mỉ từ đầu đến chân, nghe hắn thổi sáo, cũng nghĩ đến việc kéo hắn đi đến chân trời góc bể, đến nơi mà không một ai có thể tìm thấy bọn họ, cũng không làm cho bất kỳ kẻ nào biết được nàng là đến từ tương lai. Nhưng là, trong chớp mắt ấy, chuyện nàng muốn làm nhất là áp đảo hắn, đem cơm nấu chín, hướng mọi người bao gồm cả ông trời tuyên bố quan hệ của nàng và Đỗ Hành.

Hắn rốt cục cũng kết thúc nụ hôn của mình, sau đó xấu hổ mở miệng: “Đề Đề?”

“Ừ”. Đôi tay Mạc Đề Đề vẫn đang rất bận rộn.

“Ta biết nàng rất muốn nhưng là, chúng ta bây giờ vẫn đang ở trên không trung…”

Tay nàng vẫn không chút do dự cởi áo khoác của hắn ra. Đáng thương, hắn không có cách nào từ chối: “Đề Đề, có người sẽ nhìn thấy!”

“Mặc kệ!”

Lần đầu tiên của bọn họ sẽ không phải xảy ra ở trên không trung chứ! Chiếc dù hơi lay động một chút, tiếp tục theo gió mà bay, mà bay theo cùng với nó, còn có áo choàng ngoài của Đỗ Hành =)))))

“Khụ khụ, thế này không tốt…”

“Ta cảm thấy tốt là được rồi!”

Chiếc dù cứ chùng chình mãi rồi cuối cùng cũng chạm vào rừng cây phía dưới, những nhánh cây xung quanh khiến nó mắc lại rồi sau đó, nó giống như một cái lều trại vĩ đại, bao bọc, che kín hết thân mình của thân mình của bọn họ. Tiếp theo, trong lều trại truyền ra một chuỗi tiếng động làm người khác phải mặt đỏ tía tai.

“Đỗ Hành, ta không thoát ra được, chết mất thôi!” Nàng vốn là tưởng áp đảo được Đỗ Hành, kết quả lại bị dây thừng cuốn lấy, không còn khả năng nhúc nhích.

“Để ta giúp nàng”.

“Nhanh chút, mau lên đi!”

“…đừng nóng vội. Nàng đừng nhúc nhích nữa, càng vùng vẫy thì dây thừng sẽ càng quấn chặt”. Cứ tiếp tục thế này, hắn cũng sẽ bị cuốn lấy.

“Nhưng là ta cảm thấy rất không thoải mái a~, chàng nhanh chút đi!”

“Rồi, nhưng là mấy thứ này lại đang quấn lấy ta…” Xong đời, hắn người rốt cục đã bị bó chặt vào một chỗ, không thoát ra được.

Đỗ Nhã mặt đỏ tía tai nhìn cái ‘lều trại’ vĩ đại mà đẹp tuyệt vời kia. Nàng cứ thế vội vã lao xuống chân núi, chờ bọn họ chậm rì rì rơi xuống, kết quả lại là thế này sao?

“Quên đi. Hổ Phách, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy bọn họ”. Theo tình hình này thì hiện tại chính là thời điểm riêng tư, không nên nhìn lén rồi.

Một người một hổ- hai mặt nhìn nhau- lại lặng lẽ rời khỏi đó. Còn hai người ở trong ‘lều trại’ thì sao? Đã bị những sợi dây thừng của chiếc dù quấn chặt thành một khối lớn, hơn nữa còn hoàn toàn không biết ít nhất là cho đến sáng ngày mai, sẽ không có ai đến cứu họ ra.

Đúng là đôi uyên ương đáng thương có số mệnh khổ sở!

Chỉ là, kẻ may mắn- Mạc Đề Đề- lần này cũng nên chịu chút đau khổ. Dù sao, người nàng gặp được cũng là người đàn ông tốt có một không hai, mà ở thế kỉ hai mươi mốt vẫn còn biết bao người con gái chỉ có thể nhìn tiểu thuyết mà chảy nước miếng!

Đúng là trời phạt, trời phạt đó!

(MM: tác giả điêu thế, ghen ghét muốn dìm hàng chị của ta thì cứ nói ra, sao lại mượn danh những kẻ vô tội như ta thế này=”=)

********

Phiên ngoại

Ban đêm núi Thiên Tính một mảnh yên tĩnh, tiếng sáo du dương theo trên võng bằng da thú trên cây truyền ra, theo suối nước quanh quẩn ở vùng núi, Mạc Đề Đề lười biếng nằm ở trong lòng Đỗ Hành.

Cổ đại trời sao là như thế thật gần, phảng phất duỗi tay ra là có thể đem ánh sáo sáng trên bầu trời nắm ở trong tay.

"Đỗ Hành”

Tiếng sáo vẫn vang lên du dương, chính là người phía sau hơi hơi giật mình tỏ vẻ đáp lại.

Nàng nhắm mắt lại hàm hồ hỏi: "Nếu ta mất, tỷ như ta vĩnh viễn không trở lại lại hoặc là ta chết, chàng sẽ làm như thế nào?"

Tiếng sáo ngừng lại, thanh âm thanh thanh lãnh lãnh so với tiếng sáo còn dễ nghe hơn.

"Nàng không trở lại ta sẽ chờ đến khi nào nàng trở về, nàng cũng sẽ không chết, bởi vì ta sẽ cứu nàng."

"Ta là nói ngộ nhỡ?" Nàng nhàm chán ngẩng đầu nhìn hắn. Đúng vậy, nàng chính là nhàm chán hỏi chơi.

Đỗ Hành lại nghiêng đầu bắt đầu nghiêm túc cẩn thận suy xét, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng "Như vậy ta liền viết một khối tấm bia đá, viết lên trên đó trước khi nàng còn chưa có trở lại cổ đại, nhất định phải nhắc nhở ta ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng liền lưu nàng lại, phải nắm chắc thời gian nàng còn tại đây."

Mạc Đề Đề hơi giật mình nhìn hắn, giờ khắc này chỉ sợ không còn có cái gì có thể khiến nàng hoài nghi cảm tình của hắn đối với mình.

“Như vậy còn nàng thì sao?" Đỗ Hành đem đầu nàng áp vào trong lồng ngực của mình "Nếu ta chết, nàng sẽ làm như thế nào?"

Nàng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hắc hắc nở nụ cười "Ta đây cũng viết một khối tấm bia đá, viết lên đó tương lai ta nhất định phải nỗ lực kiếm rất nhiều tiền, sau đó mua một công ty xuyên qua thời không, chờ chàng đã chết ta trở về để gặp chàng, như vậy không ngừng quay tròn đến khi ta chết, bất quá đến lúc đó chàng không thể ghét bỏ ta đã già."

Ôm chặt lấy nàng, hắn cúi đầu nở nụ cười.

"Xem ra ta nhất định phải thật sự bảo hộ tính mạng của mình, bằng không chúng ta nhất định liền như vậy xong rồi."

"Chán ghét, ta không phải nói ta sẽ trở về tìm chàng sao?" nam nhân thật không lãng mạn!

"Kia cũng muốn nàng có tiền để mua hẳn một công ty xuyên qua thời không, nhưng nàng khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy sao?" Thật hoài nghi nga.

"Chán ghét, chàng lại xem thường ta!" Cảm động một chút sẽ chết a!

"Không phải, mà là ta luôn luôn đều hiểu rõ nàng"

"Chán ghét! Chán ghét!"

Nguyên bản chiếc võng hơi hơi lắc lư theo tiếng kêu la không cam lòng của nữ tử, cùng tiếng cười vang của nam tử mà trở lên vặn vẹo, sau đó càng tăng thêm độ vặn vẹo, rốt cục sau một tiếng hét thảm, nữ tử ngã văng ra ngoài, bất quá giây tiếp theo lại vững vàng mò đi lên, sau đó cười đùa... Như trước.

Dưới tàng cây, hổ phách đánh một cái đại ngáp lớn, chậm rãi đứng dậy đi vào trong núi rừng.

Nhảy vực sẽ tìm được chân ái sao? Kia nó có phải hay không cũng muốn thử nghiệm đi nhảy vực, nhìn xem có thể hay không tìm được một con cọp cái?

Bất quá cọp cái nếu giống Mạc Đề Đề như vậy ... toàn thân con hổ to lớn vĩ đại đánh một cái lạnh run.

Tính tính, ngủ ngủ, cái gì đều đừng nghĩ .

Quán của thầy tướng số bói toán tài tình nằm ở bên trong núi, nam nữ thành kính đến từ phương xa hỏi nhân duyên, khẩn thiết nhìn thầy tướng số, nhưng thấy hắn bí hiểm cười.

"Muốn nhân duyên, hãy đi nhảy vực đi!"

_______Hoàn_____
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.