Lớp bụi đất dần dần tán xuống, ở bên trong, bóng dáng hai người dần dần hiện ra. Một người mang theo nội thương tương đối nặng, sắc mặt trắng bệch đang không ngừng ho khan. Mỗi một lần như vậy lại đẩy ra không ít máu tươi chảy dọc xuống.
Còn người còn lại thì khụy ở trên nền đất, sắc mặt trông cực kỳ khó coi, mặc dù đã mất đi khả năng chiến đấu nhưng trường kiếm vẫn còn nằm ở trong tay và chống đỡ lấy cơ thể.
“Trận chiến kết thúc, Diệp Li thắng”. Hoành Trường Nam trưởng lão lớn tiếng nói.
“Trưởng lão”. Đột nhiên, Diệp Li hai tay chắp ở phía trước rồi lên tiếng.
“Có chuyện gì sao?”.
“Kết quả là ta thua mới đúng”. Diệp Li nói với giọng điệu chắc chắn.
“Tại sao ngươi lại nói như vậy?”. Hoành Trường Nam trưởng lão hỏi ngược lại. “Trong chiến đấu ai mà có thể nói trước được điều gì, ra tay nhưng lúc cuối lại thu lại, như vậy có khác gì nộp mạng cho kẻ địch”.
“Vậy ý của ngươi là gì?”.
“Trưởng lão”. Diệp Li nghe thấy nhưng vẫn quả quyết với suy nghĩ của mình. “Đệ tử mặc dù có cảnh giới cao hơn Ngọc Ánh sư muội và thời gian trước đã vượt xa muội ấy rất nhiều”.
“Nhưng chỉ trong thời gian chưa đến một năm mà muội ấy đã mạnh mẽ đến như vậy rồi”.
“Và lúc cuối, muội ấy tung ra kiếm chiêu kia đã có thể lấy mạng của đệ tử, nếu như không phải là tỷ muội đồng môn thì chắc chắn muội ấy sẽ không nương tay”.
“Thiên phú của Ngọc Ánh gần đây đã bộc phát ra, đệ tử chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-la-sieu-cap-thien-tai/1370080/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.