Từ bên trong đi ra, Đế Nguyên Quân không gấp gáp tìm đến Dược Liên Anh mà đầu tiên hắn đi đến đó chính là Luyện Khí Đường.
Đó là nơi chuyên sản xuất ra những vũ khí của các đệ tử ở trong tông, nhưng đi được chừng nữa đường. Đế Nguyên Quân giật mình nhớ lại.
“Thôi chết”. Đế Nguyên Quân khóe miệng co quắp. “Ta hết linh thạch rồi a”.
“Phải tìm Liên Anh sư tỷ mượn một ít mới được”.
Không chần chừ, Đế Nguyên Quân nhanh chân chạy về phía Luyên Đan Đường.
Chạy đi một lúc!
Đế Nguyên Quân từ bên ngoài chạy xộc vào nói. “Trưởng quản, ngươi thấy Liên Anh sư tỷ ở đâu không?”.
“Làm ta hết hồn”. Trưởng quản đang nằm nghỉ ngơi ở trên ghế dại bị lời nói lớn tiếng của Đế Nguyên Quân làm cho bừng tỉnh.
“Liên Anh đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài đến giờ vẫn chưa quay về”.
“Tỷ ấy đi từ khi nào?”. Đế Nguyên Quân chờ đợi.
“Khoảng hai mươi ngày trước”. Trưởng quản nhớ lại nói.
“…”.
“Ngươi đến là vì mượn linh thạch hay sao?”. Thấy dáng vẻ thất thần của hắn, trưởng quản lên tiếng.
“Sao ngươi biết?”. Đế Nguyên Quân kinh nghi hỏi.
“Không phải sao”. Trưởng quản chỉ nở một nụ cười từ chối trả lời. “Đây là phần thưởng của ngươi năm tháng này”.
“Không biết ngươi làm gì mà Liên Anh quan tâm ngươi thế không biết”.
“Vừa giúp ngươi nhận thay rồi còn dặn dò ta rất kỹ”.
“Ah.”. Đế Nguyên Quân vui mừng thốt. “Đa tạ trưởng quản”.
Đế Nguyên Quân nhanh đưa tay cướp lấy cái nhẫn trử vật ở trên bàn rồi chạy nhanh ra ngoài.
“Tiểu tử, ngươi….”. Trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-la-sieu-cap-thien-tai/1370062/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.