“Sư huynh, người đâu?”.
Nhạn Bất Hoành đang đứng yên suy ngẫm thì từ phía sau lưng truyền đến một thanh âm.
“Mộc Đăng Quả đã lấy được? Chúc mừng sư huynh”. Tiếp đến, một thanh âm nữ tử tràn đầy trìu mến vang lên.
“Hừ…”. Nhạn Bất Hoành không đáp mà hừ lạnh một tiếng.
“Sư huynh, có chuyện gì vậy?”. Nữ tử thấy có gì đó không đúng nên hỏi tiếp.
“Hắn chạy mất rồi, Mộc Đăng Quả cũng không có lấy được”. Nhạn Bất Hoành gương mặt âm trầm trả lời.
Vẻ mặt thanh tao ngày thường của hắn lúc này đã không còn được thoải mái như trước, trong đầu hắn lúc này tràn đầy suy nghĩ về Đế Nguyên Quân và đang tìm cách giải quyết chuyện này.
“Không thể nào?”. Nam tử gương mặt khó mà tin được lên tiếng. “Sư huynh vừa đột phá Kết Đan cảnh, mặc dù chưa được ổn định nhưng một tên Thức Nhân cảnh làm sao có thể kháng cự lại được?”.
“Chuyện này là thật”. Nhạn Bất Hoành nghe vậy liền có cảm giác không được thoải mái.
“Do ta quá khinh thường, nếu không sao hắn có thể dễ dàng chạy trốn được”.
“Sư huynh, ngươi nói rõ một chút xem”.
“Hừ… Trên người hắn có thứ gì đó ngăn cản được thần thức ấn ký của ta, chắc chắn có bảo vật nào đó giúp hắn, cùng với trên tay nắm giữ ngọc…”. Nhạn Bất Hoành kể ra hết nhưng đến lúc nhắc đên ngọc trúc thì bỗng nhiên dừng lại không nói nữa.
Điều này khiến cho ba người kia không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Thanh ngọc trúc kia quá mức quý giá nên không thể để cho nhiều người biết về nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-la-sieu-cap-thien-tai/1369990/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.