Hoa sư muội. Tại sao?!
“Hừ, cơ duyên lớn như vậy làm sao có thể chia sẻ cho người khác được. Đúng là ngu ngốc”.
Hoa nữ tử đâm một kiếm xuyên ngực Tôn Anh một cái rồi thản nhiên nở một nụ cười quái dị rồi nói.
“Hoa sư tỷ, ngươi… ngươi…”.
Còn lại bốn tên đệ tử còn lại không thể cử động được tay chân, cơ thể căng cứng ngồi xếp bằng trên nền đất, gương mặt tràn đầy sự hãi cùng với oán trách.
“Hahaha. Lũ ngu ngốc các ngươi đúng thật là hết biết. Nam Hoang Sơn Mạch hung thú trùng trùng, từ giờ các ngươi chính là bị hung thú giết chết”.
Hoa nữ tử làm sao nghe những người kia nói gì?
Mặc dù thân duy trì kiếm trận cũng hao tổn một lượng rất lớn khí lực nhưng vẫn bảo tồn lại được một vài phần.
“Bọn ta đối xử với ngươi có gì không tốt?”. Một tên nam tử gương mặt oán hận nhìn về phía Hoa nữ tử.
“Đúng là ngu ngốc, Hỏa Diệu Nguyên Dịch trân quý bậc nào, làm sao những kẻ phàm phu chỉ biết đánh đấm như các ngươi có thể sử dụng được”.
“Ta một mực ẩn nhẩn các ngươi cũng chính vì lần này. Tại nội môn đệ từ giờ có ai có thể ngăn cản ta được nữa”.
“Đợi ta luyện hóa toàn bộ linh dịch trở về thì ta chắc chắn trở thành đệ tử tinh anh, thậm chí thân truyền đệ tử”.
Hoa nữ tử gương mặt kinh thường nhìn về phía bốn người mà thản nhiên nói.
“Hahaha. Thì ra là thế, đối với một người không có tài đức gì như ngươi làm đồng môn đệ tử quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-la-sieu-cap-thien-tai/1369983/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.