Hàn Ngữ Băng gương mặt nổi lên vẻ hơi mệt mỏi, vừa rồi trải qua hai trận chiến như đã hao mòn hết toàn bộ sức lực của nàng vậy, cùng với nội thương cũng không hề nhẹ. Gương mặt xinh đẹp hơi nhăn lên một chút, một tay đưa lên đỡ lấy phần hông bị thương kia ngăn không cho máu chảy ra ngoài. Thân làm cường giả Thiên Địa cảnh nên với chừng này thương thế cũng không thể làm ảnh hưởng quá nhiều. Giông như chỉ bị xước ngoài da mà thôi. Không cần phải sắc thuốc bôi lên hay dùng bất kỳ loại gì linh dược mà miệng vết thương kia sẽ từ từ hồi phục lại như ban đầu mà không hề có một dấu vết. Đối với nữ nhân, thì việc giữ cho làn da trắng sáng không một vết thâm bầm hay sứt mẻ gì cả nên cực kỳ chăm chí bảo vệ cơ thể. Nhưng với những đầu hung thú đơn thuần này không làm ảnh hưởng đến việc hồi phục trở nên chậm chạp được. Sinh mệnh lực của tu luyện giả cũng vì thế mà cực kỳ cao. Hàn Ngữ Băng đang chuẩn bị dưỡng thương thời điểm liền nghe được một tiếng nói từ phía sau lưng truyền lại. “Tiểu sư tỷ lợi hại”. Không ai khác ngoài hắn nói lên, Đế Nguyên Quân. “Tiểu sư đệ, ngươi xuất quan”. Gương mặt Hàn Ngữ Băng đột nhiên trở nên vui lên. “Thương thế như thế nào?”. Hắn gật đầu một cái rồi hỏi thăm. “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến”. Hàn Ngữ Băng lắc đầu. “Nhanh giúp ta thu lấy hai đầu nội đan của chúng cái. Ta nghĩ ngơi một lúc”. Nàng đưa tay chỉ về hướng xác hai đầu hung thú rồi nói. Hắn gật đầu đồng ý. Hàn Ngữ Băng tìm đến một gốc cây gần đó rồi ngồi xuống, nàng bắt đầu vận chuyển linh hải ở bên trong cơ thể đi đến miệng vết thương rồi dần dần chữa lành. Hai canh giờ sau! Hàn Ngữ Băng từ trong tĩnh dưởng thương thế tỉnh dậy. Ngay lúc này, bề mặt vết thương ở bên hông của nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn, thực lực cũng vì thế mà đạt tới đỉnh phong nhất. Trong thời gian này, hắn cũng rảnh rổi nên đi vòng vòng một lúc rồi quay trở về. “Ta đi thôi”. Ngay khi nhìn thấy hắn, Hàn Ngữ Băng lên tiếng. Nàng đi đầu tiên hướng hắn vào sâu bên trong khu vực trung tâm! Trên đường đi, mặc dù gặp phải một vài đầu hung thú tam cấp nhưng cả hai người đều chủ ý tránh né mà không có chính diện ngạch kháng chúng. Bởi vì ở trong Nam Hoang Sơn Mạch này, mọi thứ đều không có đơn giản cũng như hiểm nguy trùng trùng. Nếu chỉ sơ sẩy một chút thôi thì chắc chắn nhận lấy hậu quả cực kỳ nặng nề. Cả hai đi một lúc lâu rồi đi đến một bên hồ nước, phía bên trên mặt hồ, cả hai trông thấy một đóa hoa sen nở rộ với một màu vàng kim cùng phía bên trên là từng hạt nhụy óng ánh trông cực kỳ hút mắt. Và phía trên nó cũng toán lên một luồng linh khí nồng đậm. “Trung phẩm linh dược, Kim Sắc Huyền Liên”. Hàn Ngữ Bằng không kiềm chế được mà thốt lên. Nghe Hàn Ngữ Băng nói như vậy, hắn cũng một mực chú ý qua. Ánh mắt nhìn về phía trên đàm nước kia rồi hít vào một hơi lạnh. “Chuyến đi này thật may mắn, sư đệ, ngươi ở trên này đợi ta”. Hàn Ngữ Băng quay qua nhìn hắn rồi nói. “Bỏ đi thôi, ta lấy không được?”. Nàng vừa bước đi được một bước thì thanh âm phía sau lưng nhắc đến. Hàn Ngữ Băng cũng vì thế mà dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía hắn. “Tại sao không được?”. “Vì nó còn chưa đến độ chín tới, và quan trọng hơn là phía dưới đầm còn có một đầu hung thú canh giữ”. Hắn cũng không giấu diếm mà nói thẳng. Lúc này, cong ngươi Hàn Ngữ Băng vì thế mà thu lại! Rõ ràng nàng không có cảm ứng được dưới đầm có khí tức hung thú nào cả nhưng tại sao đột nhiên hắn lại nói như vậy khiến nàng hơi ngập ngừng một lúc. “Hung thú tam cấp ta không sợ?”. Nàng có chút không tin rồi đáp. “Ta không nói là tam cấp hung thú mà là ngũ cấp hung thú”. Hắn chỉ tay về phía đáy hồ rồi lên tiếng. “…”. Hàn Ngữ Băng á khẩu không nói được lên lời. Quá khó tin! Thân là Thiên Địa cảnh lục tầng lại không hề cảm ứng ra được mà một tên Thức Nhân cảnh tứ tầng hắn lại phát hiện ra. Cách biệt cảnh giới xa như vậy cùng khả năng cảm ứng cũng khác biệt nhau một trời một vực, như vậy đâu có thể tin tưởng được. “…”. Hàn Ngữ Băng như muốn nói gì nhưng cuối cùng không có nói lên lời. Nếu như lời hắn nói là đúng thì lúc này đối đầu với ngũ cấp hung thú thì chẳng khác nào đâm đầu vào chổ chết cả. “Ta tin”. Nàng kìm xuống rồi nói. “Tiểu sư đệ, ta không tin ngươi là một đứa trẻ mười hai tuổi đâu?”. Nàng liếc mắt nhìn hắn rồi hỏi trực tiếp. “Uy uy, tiểu sư tỷ, ngươi nhìn ta như vậy mà bảo ta không phải đứa trẻ mười hai tuổi”. Hắn bĩu môi một cái rồi nói. “Chẳng lẽ nghĩ ta là một lão quái vật cướp thân thể này rồi trùng tu hay sao?”. “Nhưng với chừng này tuổi làm sao có thể hiểu biết cùng có suy nghĩ được như vậy? Quá khó tin mà”. Nàng suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng. “Hắc hăc, thì ra tiểu sư tỷ ghen tỵ với độ thông minh cùng thiên phú của ta nha”. Hắn một tay đưa lên che miệng rồi liếc ánh mắt lim dim nhìn về phí Hàn Ngũ Băng rồi nói với giọng điệu trào phúng. “…”. Hàn Ngữ Băng như muốn phản bác lại nhưng hoàn toàn không thể mở miệng ra được, nàng hoàn toàn đấu võ mồm không lại hắn. Sau đó, trên suốt đường đi, nàng bị hắn liên tục châm chọc. Cho đến khi, cả hai cước bộ đột nhiên dừng lại. Hàn Ngữ Băng càng ngày càng trở nên cảnh giác hơn. Ngay phía trước không xa, có một nhóm người khác đang tụ tập thành nhóm năm người đang suy tính thứ gì đó. Năm người kia trên người đều mang một bộ môn phục có màu trắng chủ đạo cùng màu vàng cam làm đường kẻ. Phía trên ngực áo lưu một cái ấn ký tên là “Bắc Minh”. Năm người kia có thực lực cũng cực kỳ cường hãn. Cầm đầu là một tên nam tử với chức danh là đệ tử tinh anh, có thực lực là Thiên Địa cảnh lục tầng, thục lực ngang bằng cùng Hàn Ngữ Băng. Một nam tử khác hơi yếu một chút cũng đạt đến Thiên Địa cảnh tứ tầng. Còn ba người còn lại có hai người chỉ đạt đến Ngưng Hải cảnh cùng một người là Thức Nhân cảnh mà thôi. Nhưng với chừng đó cũng đủ để đối phó với hai người, thậm chí thực lực còn muốn mạnh hơn. Lúc này mà đối đầu thì chắc chắn sẽ cực kỳ khó khăn cùng rất nguy hiểm. Cả hai mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng không hề muốn biết. Bởi vì Tinh Kiếm Tông cùng Bắc Minh Kiếm Các dường như không có một chút hảo cảm nào cả. Mấy ngàn năm trước, Bắc Minh Kiếm Các chỉ là một chi thuộc của Tinh Kiếm Tông mà thôi, nhưng dần dần về sau, bọn chúng đột nhiên trở mặt, liên kết cũng các tông môn khác hướng về chính tông công kích. Mưu đoạt bí mật của Tinh Kiếm Tông! Mặc dù thoát được hiểm họa nhưng cũng vì thế mà hao tổn rất lớn. Một lượng lớn kiếm pháp gia truyền cũng bị bọn chúng cướp đi lấy làm của riêng, mặc dù hao tổn đi một lượng lớn công pháp nhưng cũng không phải hoàn toàn có thể cắt đứt được gốc rể. Nhớ trận chiến năm đó diễn ra không biết bao nhiêu lâu nhưng chỉ biết đó là một thời kỳ cực kỳ kinh khủng, máu chảy thành sông, bầu trời dần dần chuyển sang đỏ sắc rồi chảy xuống mưa máu. Sinh linh cũng vì thế mà bị đồ sát cực kỳ thảm trọng. Cho đến bây giờ, Bắc Minh Kiếm Các đã vươn lên được nhị phẩm tông môn, cao hơn một bậc so với Tinh Kiếm Các. Chưa hết, chúng vẫn còn giữ lại liên minh và đang đợi thời cơ thuận lợi để mở lại một trận chiến nhằm tiêu diệt Tinh Kiếm Các. Ngay từ khi ở trong tông môn, bọn họ đã được nghe các trưởng lão kể về chuyện này và nhắc nhở nếu như gặp những người kia nếu đủ sức thì hãy giết chết, còn nếu không hãy an toàn rút lui, bảo toàn mạng sống. “Ta rời khỏi đây thôi”. Hàn Ngữ Băng ánh mắt chán ghét nhìn qua bọn chúng một cái rồi nhắc nhở. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu hiện của nàng như vậy. Dường như trước đây đã có chuyện gì xảy ra chăng. Hắn cũng không hỏi tới mà lặng lẽ quay người rời đi. Nhưng khi vừa đi được vài bước thì cả hai nghe thấy một thanh âm. “Lý Ngụy, ngươi liên lạc với đám người kia như thế nào rồi”. Tên nam tử cầm đầu lên tiếng dò hỏi. “Không làm nhục mệnh”. Một tên nam tử khác vừa từ nơi xa chạy đến báo tin. “Kế hoạch lúc nào bắt đầu”. Nam tử lên tiếng dò hỏi. “Ba ngày sau bắt đầu, đám người Tinh Kiếm Tông ở trong Nam Hoang Sơn Mạch này chắc chắn bị hủy diệt”. “Ha ha. Tốt”. Tên nam tử kia phá lên cười lớn sáng khoái. Hàn Ngữ Băng nghe thấy như vậy, trên gương mặt càng ngày càng khó coi, lòng bàn tay nàng lúc này thít chặt. Nàng ẩn ẩn không có giấu diếm đi sát cơ của mình. Nhưng nàng cũng không phải là người ngốc nên không có hành động theo cảm tính. Nhanh chóng lắng xuống cơn giận, nàng ra hiệu rồi cùng nhau tránh đi ra ngoài. Nhưng đi chưa được bao lâu, đột nhiên có một thanh âm vang lên. Răng rắc! Cả hai người đi nhanh ra ngoài nhưng không may, phía dưới chân hắn dẫm phải một cành cây khô nằm chắn ngang trên đường. Làm nó bị gãy đôi rồi phát lên thành tiếng. “Kẻ nào?”. Nam tử kia cũng cực kỳ nhanh nhạy, chỉ nghe một thanh âm nhỏ như vậy liền cảm ứng được. “Có người, nhanh truy”. Một bên, nam tử khác cũng lên tiếng, chỉ tay về phía tiếng động rồi quát. Rất nhanh, cả sáu người lúc này một mực lao lên, hướng về phía hai người. Trên tay lăm le thanh kiếm sắc bén, sẵn sáng kích sát. “Không tốt, tiểu sư đệ nhanh chạy”. Hàn Ngữ Băng cảm nhận được những luồng sức mạnh đang lao nhanh đến, nên nàng quay qua nói. Hai người cũng không chần chừ thêm nưa mà một mực chạy nhanh đi, rời khỏi nơi này, tìm đến nơi nào đó an toàn rồi tránh thoát cũng như tìm đến những người trong tông để báo tin. “Không hay, là đám người Tinh Kiếm Các. Nhanh giết chúng”. Sáu người này không hề giấu diếm mà một mực tung hết sức, sát ý cũng vì thế mà tăng lên một cách nhanh chóng. Kế hoạch của Bắc Minh Kiếm Các không thể thất bại được, nhất là không để ai có thể biết được nhất là Tinh Kiếm Các người. “Như thế này không ổn. Tiểu sư đệ, chúng ta chia nhau ra chạy, nhớ không được quay người, nhanh chóng tìm những người trong tông để báo tin”. Hàn Ngữ Băng căn dặn. Nói xong, cả hai người bắt đầu chia nhau ra chạy hai hướng khác nhau nhằm đánh lạc hướng. “Ba người các ngươi đuổi theo tên kia”. Nam tử cầm đầu đưa tay chỉ về phía hắn rồi lên tiếng. “Ha ha ha. Chỉ là một tên Thức Nhân Cảnh tứ tầng, quá đơn giản”. Ba người kia nở lấy một nụ cười rồi lên tiếng. - -- Ps: Bão like chương đi a, cầu like cầu like là cầu like,... - Ta lót dép ngồi hóng donate, đề cử, đẩy kp a
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]