Thành Việt lặng lẽ ôm chăn cười cười, chờ Kê Từ bưng cốc nước vào phòng, biểu cảm trên mặt khôi phục như cũ.
“Uống từ từ thôi.” Kê Từ đưa cốc cho Thành Việt, chau mày “Cổ họng sao lại khàn thế? Có đau họng không?”
Thành Việt vừa uống nước vừa lắc đầu.
Dòng nước ấm chảy xuống thực quản làm giảm đi tình trạng khô rát đáng kể, Thành Việt hắng giọng, âm thanh cũng âm tai hơn nhiều so với vừa nãy.
Tuy vẫn khàn nhưng không khản đặc.
“Muốn ngủ tiếp không?” Kê Từ gảy nhẹ lên gáy cậu.
“Ừm…” Thành Việt dựa vào gối muốn ngủ tiếp, vừa rồi cậu cảm giác Kê Từ đứng dậy nên mới mở mắt theo bản năng, giờ đây bụng dạ ấm lên, mệt mỏi tinh thần và cơ thể cùng dâng lên.
Kê Từ nhìn vành mắt đen của cậu, đau lòng sờ mặt Thành Việt “Tôi ngủ với em thêm chút nữa.”
Thành Việt cười tít mắt, tay vỗ vỗ khoảng giường trống bên cạnh.
Lần thứ hai Thành Việt tỉnh giấc đã là chiều tối, Kê Từ đã dậy từ sớm nhưng vẫn nằm yên không động, luôn duy trì tư thế ôm Thành Việt.
Thành Việt vừa mở mắt ra đã trông thấy đôi mắt Kê Từ, may là không bị dọa giật mình, hai người thậm chí còn bật cười thành tiếng.
“Đói bụng không?” Kê Từ nhéo nhéo mặt cậu.
Thành Việt gật đầu, miệng cắn lấy cánh tay anh.
Vốn là sáng hôm sau Thành Việt nên đi học rồi nhưng trên cổ và cánh tay và những nơi không che được đều có dấu hôn nên chỉ có thể xin nghỉ tiếp.
Ngày thứ ba y như cũ, ngày thứ tư u như kỹ…
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301955/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.