Kê Từ nghe thế sững sờ, sau đó bật cười, cúi đầu cắn nhẹ lên môi Thành Việt “Miệng ngọt.”
“Tôi vừa ăn kem.” Thành Việt liếm môi một cái, định hỏi Kê Từ muốn nếm thử không, khóe mắt nhác thấy trên ghế sofa trước bàn làm việc Kê Từ có một bóng người.
Thành Việt: “…”
Kê Từ nhìn theo ánh mắt cậu, cười khẽ cúi đầu hỏi: “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì nhé?”
Thành Việt cứng đờ nhìn người ngồi trên sofa, gật gật đầu ra khỏi văn phòng cùng Kê Từ.
Kê Từ vừa mới mang chiếc bánh gato nhỏ Thành Việt xong đã bị Đường Cảnh kéo sang một bên.
“Sao đấy?” Kê Từ nghiêng đầu nhìn Thành Việt đang uống nước cách đó không xa, lúc này mới quay lại nhìn Đường Cảnh.
“Ông còn muốn kỳ nghỉ kia chứ?” Đường Cảnh cười nhìn anh.
“Đương nhiên.” Kê Từ nói.
“Há, phỏng chừng phải nghỉ cả chục ngày.” Đường Cảnh thở dài một hơi “Muốn khi nào nghỉ?”
“Sau khi Thành Việt thi đại học.” Kê Từ nói.
“Hê” Đường Cảnh vỗ đầu một cái “Quên mất Việt Việt của chúng ta còn có chuyện này, cho ông nhịn chết.”
“Mười mấy ngày sau đó là lễ thành niên của Thành Việt, ông đoán xem tôi tặng thằng bé cái gì.” Kê Từ cười mỉm.
“Lưu manh…” Đường Cảnh trợn mắt ngoác mồm.
Thành Việt lót bụng xong đợi Kê Từ xử lý công việc, đợi một hồi liền dựa vào sofa thiếp đi.
Lúc Kê Từ tan tâm đến gọi Thành Việt, sắc trời bên ngoài cũng đen hơn nửa.
Thời gian sắp sửa chín giờ, hai người thu dọn qua loa mới về nhà.
Lên chung cư vào nhà rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301951/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.