Kê Sơn rống xong, trong phòng yên tĩnh vài giây, ngay sau đó là tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài.
Kê Từ hoang mang đẩy cửa vào, trong tay còn đang cầm muôi nấu canh “Sao thế ạ?”
“Còn sao! Mi còn hỏi sao trăng à!” Kê Sơn nhìn chằm chằm anh “Chuyển phát nhanh bao nhiêu tiền một kiện! Có cần ta đi lấy thẻ cho anh cà không! Có cần ta cho anh vay không!”
“Dạ?” Kê Từ sững sờ.
“Thành Việt!” Kê Sơn hô lên.
Thành Việt bị tiếng hô này dọa giật mình đến bắn người về sau, đầu va vào kệ tủ trên tường, đau đến nỗi ôm đầu ngồi xổm.
“Ôi!” Kê Từ vội vã nhét vá nấu canh vào tay ba anh, phi tới ôm lấy Thành Việt, “Sao rồi? Có bị trầy ở đâu không?”
“Ôi!” Kê Sơn thấy Thành Việt ôm đầu ngồi không lên tiếng cũng hoảng theo, vội ngồi chồm hổm “Việt Việt sao rồi con?”
Tay Thành Việt ôm sau gáy, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt căng thẳng của hai người họ, nhếch miệng nở nụ cười “Con không sao.”
“Đều tại mi!” Kê Sơn vỗ một cái lên tay Kê Từ.
“Bỏ tay ra, tôi xem một chút.” Kê Từ nhíu mày, nhìn kỹ trên đầu Thành Việt một hồi, phát hiện quả thật không có gì mới đỡ cậu đứng lên.
“Chuyện kia…” Kê Từ ho khan hai tiếng, trả lại vá nấu canh vào tay Kê Từ “Việt Việt con lấy mớ tiền lẻ trong túi ra.”
“Dạ?” Thành Việt nghe vậy ngẩn người, tay móc tiền ra “Sao vậy ông?”
“Mi xem!” Kê Sơn chỉ mớ tiền lẻ trên tay Thành Việt, rồi lại chỉ vào Kê Từ “Mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301945/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.