Kê Sơn rống xong, trong phòng yên tĩnh vài giây, ngay sau đó là tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài. Kê Từ hoang mang đẩy cửa vào, trong tay còn đang cầm muôi nấu canh “Sao thế ạ?” “Còn sao! Mi còn hỏi sao trăng à!” Kê Sơn nhìn chằm chằm anh “Chuyển phát nhanh bao nhiêu tiền một kiện! Có cần ta đi lấy thẻ cho anh cà không! Có cần ta cho anh vay không!” “Dạ?” Kê Từ sững sờ. “Thành Việt!” Kê Sơn hô lên. Thành Việt bị tiếng hô này dọa giật mình đến bắn người về sau, đầu va vào kệ tủ trên tường, đau đến nỗi ôm đầu ngồi xổm. “Ôi!” Kê Từ vội vã nhét vá nấu canh vào tay ba anh, phi tới ôm lấy Thành Việt, “Sao rồi? Có bị trầy ở đâu không?” “Ôi!” Kê Sơn thấy Thành Việt ôm đầu ngồi không lên tiếng cũng hoảng theo, vội ngồi chồm hổm “Việt Việt sao rồi con?” Tay Thành Việt ôm sau gáy, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt căng thẳng của hai người họ, nhếch miệng nở nụ cười “Con không sao.” “Đều tại mi!” Kê Sơn vỗ một cái lên tay Kê Từ. “Bỏ tay ra, tôi xem một chút.” Kê Từ nhíu mày, nhìn kỹ trên đầu Thành Việt một hồi, phát hiện quả thật không có gì mới đỡ cậu đứng lên. “Chuyện kia…” Kê Từ ho khan hai tiếng, trả lại vá nấu canh vào tay Kê Từ “Việt Việt con lấy mớ tiền lẻ trong túi ra.” “Dạ?” Thành Việt nghe vậy ngẩn người, tay móc tiền ra “Sao vậy ông?” “Mi xem!” Kê Sơn chỉ mớ tiền lẻ trên tay Thành Việt, rồi lại chỉ vào Kê Từ “Mi lấy bóp tiền ra cho ta.” Kê Từ cầm vá nấu canh còn đang hoang mang, chau mày: “Hôm nay con không mang ví theo.” “Mi…” Kê Sơn còn chưa nói xong. “Có nhận hàng nữa không!” người ngoài cửa cất tiếng gọi. “Có! Nhận!” Kê Sơn vội đáp lời, ra ngoài nhận hàng. “Ông ngoại nhóc sao vậy?” Kê Từ sờ đầu Thành Việt một cái. “Tôi không biết nữa.” Thành Việt chớp mắt, vẫn chưa hiểu chuyện gì. Cả nhà dùng cơm xong, ngồi ghế sofa đắp chăn xem tivi, ăn đồ ăn vặt. Chủ yếu là Thành Việt ăn đồ ăn vặt, sau đó nghe Kê Sơn và Kê Từ đàm luận chuyện trên tin tức. Rất thoải mái, cảm giác này vô cùng chân thật, Thành Việt nghe hai người nói chuyện một hồi liền buồn ngủ. Ăn tết cũng như vậy, ăn ngủ, ngủ ăn. Vẫn chưa bắn pháo hoa, Thành Việt lặng lẽ thả một phát rắm rõ to làm hai người ngồi không xa giật mình. Tiếp đó bị Kê Từ xách lên lầu. Qua tết, chẳng mấy chốc sẽ đi học, đảo mắt đã là học kỳ sau của lớp 12, Thành Việt đến trường. Cách thời gian dài như vậy mới vào trường, Thành Việt bỗng có chút mong chờ. Kê Từ đưa người đến trường, cười mỉm sờ nhẹ đầu Thành Việt “Chăm chỉ học tập, còn mấy tháng cuối thôi.” Thành Việt gật gật đầu. Sau khi xuống xe, Thành Việt nhìn Kê Từ lái đi mới cất bước vào trường. “Thành Việt!” Một tiếng gọi quen thuộc cất lên, Thành Việt dừng bước, nhìn sang. Trần Tổng vừa tới cửa trường học đã trông thấy cậu, gọi một tiếng chờ người quay lại thấy đúng rồi mới xông mạnh về trước ôm chầm lấy Thành Việt “Ông được đấy, nghe cô Trần nói giờ đã là nghệ thuật gia rồi!” “Khiêm tốn chút.” Thành Việt cười “Khoa trương quá rồi, nghệ thuật gia tôi không dám làm, tôi chỉ là một họa sĩ nho nhỏ nổi tiếng thôi.” Trần Tổng: “…” Hai người bá vai nhau đi vào trường, Trần Tổng nhíu mày luôn cảm thấy có gì đó không đúng “Tên nhãi này sao có cảm giác là lạ vậy?” “Sao cơ?” Thành Việt nghi hoặc “Đẹp trai quá à?” “…Đừng có tự mãn.” Trần Tổng nhíu mày “Cảm giác này không nói rõ được…” Thành Việt thấy cậu ta bỗng kêu lên. “Đậu má!” Trần Tổng văng tục một tiếng, sau đó nhảy đến trước mặt cậu, dùng tay ước lượng đầu cậu “Có phải ông cao lên không? Bảo sao để tay lên tự dưng thấy không được tự nhiên.” “Có hả?” Thành Việt ngẩn người. “Chắc chắn có.” Trần Tổng lấy chiều cao của mình ước lượng với Thành Việt “Sắp 1 mét 8 rồi thì phải?” “Sao cao vậy được?” Thành Việt có hơi khó tin. Tuy chiều cao nam sinh ở nước họ thường khá cao, khó có ai thấp hơn 1m75, nhưng Thành Việt đã lâu chưa đo chiều cao của mình, vừa nghe vậy bỗng có cảm giác khó tin. Cho nên sau giờ tan học hôm nay, Thành Việt đặc biệt lôi kéo Kê Từ đi đo chiều cao. “Bao nhiêu?” Thành Việt dùng sức ưỡn thẳng lưng. “179.5?” Kê Từ cúi đầu đếm số. Thành Việt: “…” Thành Việt lặng lẽ nhón chân. “Đủ.” Kê Từ cười vỗ vỗ đầu cậu “180.” Thành Việt thở phào nhẹ nhõm, bước xuống khỏi chỗ đo. Để ăn mừng việc cao lên, Kê Từ đưa Thành Việt đến cửa hàng lần trước mua bộ váy tai mèo nọ. Thành Việt: “…” Vừa rồi không nên nhón chân bậy bạ mới đúng… Thời gian ôn tập của kỳ sau lớp 12 khá gấp rút, Thành Việt dưới sự giám sát Kê Từ mấy tháng qua, các môn văn hóa đều không hạ điểm quá nhiều, nhưng cậu vẫn không theo kịp tiến độ lớp 12. Rất nhiều thứ đều không hiểu, đọc cũng không hiểu, thật mệt, thức khuya dậy trễ đi học muộn, lên lớp nằm nhoài ra bàn ngủ đều có cả. Vẫn là Khương Cách Tử cùng bàn lấy ngòi bút chọt cậu. Rất chuyên nghiệp, rất đoàn kết hữu ái. Cũng may là sau hai tháng ôn tập cường độ cao, thời gian thi nghệ đã định. Đại học Thành Việt ghi danh ở thành phố bên cạnh, nổi tiếng về chuyên môn, tất nhiên là khó thi có tiếng. Thành Việt ghi danh vào trường này nguyên nhân không chỉ vì chuyên môn ở đó nổi tiếng đứng đầu Trung Quốc, thực ra một lý do nữa là vì ở buổi triển lãm tranh lần trước quen biết được Âu Ý. Chính là nam sinh mặt đầy râu quai nón, gặp người là mở miệng gọi cục cưng. Âu Ý đang học ở trường này. Lần trước Thành Việt nghe được các loại sự tích về trường này từ Âu Ý. Có thể nói là sùng bái, cũng có thể nói là mong đợi, nhiều hơn nữa là Thành Việt muốn khiêu chiến và chinh phục. Thành Việt nghĩ như vậy, trường học rất tốt, nhưng cậu cũng không kém, muốn thi phải thi cho ra trò. Vì phải làm quen hoàn cảnh và vị trí trường học, Kê Từ lái xe đưa Thành Việt đến đó trước một ngày. Trước khi đi, Thành Việt còn báo với Âu Ý, sau khi biết Thành Việt muốn tới, Âu Ý còn nói sẽ đợi cậu ở cổng trường, bảo là muốn đưa cậu đi thăm quan trường học. Thành Việt đương nhiên vui vẻ đồng ý, có thổ địa dắt đi dĩ nhiên là tốt nhất. Đến nơi rồi Kê Từ đỗ xe xong cùng Thành Việt đi vào trường, chưa được vài bước thì Âu Ý gọi tới. Thành Việt nhận máy còn chưa nói chữ nào, âm thanh bên kia điện thoại đã truyền đến. “Hình như tôi thấy cậu rồi!” giọng Âu Ý rất to. Đến nỗi Thành Việt có dời điện thoại ra xa cũng có thể nghe thấy tiếng truyền tới từ phía sau. “Có phải cậu đi cùng một người nữa không vậy!” Âu Ý cười gọi. Thành Việt nghe âm thanh đằng sau, lần này đã xác định, quay người nhìn lại. “Thành Việt!” Âu Ý thấy cậu xoay người lại, vô cùng phấn khởi phất phất tay. Thành Việt nhìn thấy khuôn mặt rậm râu kia, cũng vui vẻ phất phất tay với hắn đồng thời kéo Kê Từ đi tới. Mấy người họ chào hỏi lẫn nhau, nhàn nhã hàn huyên vài câu, Âu Ý đưa hai người vào trường, vừa đi vừa giới thiệu. Vì Thành Việt có lòng hiếu kỳ vô cùng to lớn đối với ngôi trường cậu sẽ thi vào này nên hai người trò chuyện rất vui vẻ. Âu Ý giảng giải ngắn gọn, không gì là không biết. Hai người trò chuyện một hồi liền đi tới một tòa nhà. Kê Từ thấy họ nói chuyện vui vẻ, đi chậm lại vài bước, ở sau đánh giá ngôi trường này. Trông thấy các nam nữ sinh viên trong trường khiến Kê Từ không tự chủ nhíu mày. Không phải những nam nữ sinh viên này có gì xinh xắn, mà là trên người họ có một loại phấn chấn, một loại tự tin của tuổi trẻ khiến lòng Kê Từ có phần không chắc chắn. Anh nhìn Thành Việt phía trước, sự phấn chấn giống nhau ở tuổi trẻ. Lúc này Kê Từ đột nhiên mới rõ ràng ý thức được rằng Thành Việt mới chỉ 17 tuổi, tuổi 17 này còn chưa đi qua một nửa đời người dài dằng dặc. Nhưng anh đã… già rồi? Kê Từ nhìn Thành Việt tán gẫu với Âu Ý xấp xỉ tuổi cậu phía trước, tâm lý không ngừng hốt hoảng. Anh nhớ trước đây đã an ủi Thành Việt với một câu nói, Thành Việt lớn lên, anh đã già rồi. Khi ấy anh nói câu nói này chỉ thấy mình vốn không nghĩ nhiều đến vậy, anh nói thế cũng chỉ vì động viên tâm trạng Thành Việt, đặt mình ở vị trí tương đối thấp đề Thành Việt an tâm. Thậm chí anh còn thấy chuyện Thành Việt không thể rời xa mình là một chuyện cực kỳ tốt, là điều khiến anh cảm thấy mình có thể chăm sóc cho Thành Việt cả đời. Anh có năng lực cũng có lòng tin có thể cho Thành Việt đi đến bất cứ đâu cũng không cần lo lắng mưa gió. Thế nhưng giờ đây, Kê Từ không chắc chắn. Không phải không chắc chắn với bản thân mình, mà là không chắc chắn với quá trình trưởng thành của Thành Việt. Kê Từ thốt nhiên có chút ích kỷ muốn Thành Việt mãi không trưởng thành. Trước sau anh có thể dùng thân phận người lớn ở bên Thành Việt cả đời. Có thể như trước dùng thân phận người giám hộ ở bên cạnh Thành Việt cả đời… Nhưng đời người quá dài, đặt biệt là Thành Việt đối với anh. Thành Việt tán gẫu cùng Âu Ý vài câu, quay đầu nhìn Kê Từ, không phải lo lắng lạc mất người mà chỉ là muốn nhìn một chút, không nhìn thấy Kê Từ cậu luôn cảm thấy không được yên tâm. “Cậu…” Âu Ý nhìn động tác Thành Việt, muốn nói lại thôi. Thực ra sau khi nhìn thấy Thành Việt cùng người cậu kia đã thấy hai người có chút kỳ lạ, quá thân mật. Sự thân mật giữa người thân với nhau chẳng có gì kỳ lạ, mấu chốt là bầu không khí giữa hai người họ, người khác không chen lọt chân, nếu xen vào chính là bóng đèn Pikachu điện áp 100 ngàn volt. “Sao vậy?” Thành Việt nhìn cậu ta, thấy sắc mặt Âu Ý là lạ hơi nghi hoặc. “Cậu và người kia có đúng là quan hệ cậu cháu không?” Âu Ý hỏi một cách khó hiểu, nhưng Thành Việt nghe hiểu. Thành Việt nhìn Âu Ý, dứt khoát thẳng thắn thừa nhận “Tôi thích người ấy.” Âu Ý nghe vậy liền ra vẻ hiểu rõ mình đoán không sai thêm một ít kinh ngạc. Thành Việt nhất thời nhanh miệng nói xong tâm lý rối loạn, thấy Âu Ý chưa lên tiếng bỗng hối hận vì đã nói ra, không biết làm gì hơn đành dò hỏi: “Anh đối với chuyện này không có ý kiến gì chứ?” “Hả?” Âu Ý ngơ ngác vội vã xua tay “Không có không có.” Thành Việt nghe thế thở phào nhẹ nhõm. “Trường chúng ta có rất nhiều chuyện như vậy, thực ra cũng không tệ, nam sinh cùng nam sinh và nam sinh cùng nữ sinh không có gì khác biệt.” Âu Ý vỗ vai cậu “Tuy rằng tôi thích con gái, nhưng cậu thích đàn ông tôi cũng không cảm thấy gì, chỉ là yêu thích thôi mà, tôi không hiểu lắm đàn ông các cậu ở chung thế nào, nhưng chắc chắn không khác biệt như tôi với bạn gái, cơ bản là nộp tiền lương, bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, xoa tay bóp chân, ôm ấp hôn hôn, chắc chắn cũng như vậy, nên mới nói thực ra không có gì khác nhau.” “Đúng, tôi cũng không thấy có gì khác, tôi và anh nghĩ giống nhau, sau này tôi kiếm được bao nhiêu tiền đều sẽ cho chú ấy, ngược lại tôi kiếm tiền chính là vì nuôi chú ấy.” Thành Việt thề thốt son sắt xong bỗng ngượng ngùng sờ mũi “Thật đấy, so với những điều anh nói tôi còn muốn làm tốt hơn, sẽ không khiến chú ấy tức giận, không để chú ấy đau khổ, chú ấy muốn thế nào, tôi làm thế đó, khẳng định đều nghe theo chú ấy.” Âu Ý vốn đang cảm động, song càng nghĩ càng không đúng, anh liếc nhìn Thành Việt, cố gắng hỏi theo kiểu mập mờ: “Cậu là… nhân vật kiếm tiền nuôi gia đình?” “Đúng vậy.” Thành Việt gật gật đầu, “Tôi nói với Kê Từ rồi, sẽ nuôi chú ấy, anh cũng vừa nói đấy thôi, nộp tiền lương không phải cơ bản nhất sao, cơ bản nhất tôi đã làm xong, còn những thứ anh nói sau đó tôi chắc chắn sẽ làm được cả.” Âu Ý: “…” “…Cố lên.” Âu Ý ngượng ngùng quay đầu nhìn người toát ra khí thế khiến người khác chú ý – Kê Từ, lại nhìn Thành Việt trước mặt non nớt chưa vơi mùi sữa, cảm thấy ấn tượng đầu tiên đối với Kê Từ của mình bị mấy câu nói của Thành Việt lật đổ. Hóa ra… Kê Từ là bị nuôi ở nhà… Âu Ý tưởng tượng hình ảnh Kê Từ như vậy, ở nhà hiền thục ngoan dịu ấm áp, cung kính một mực gọi ông xã, thái dương nhói đau. Chỉ là Âu Ý thấy tuy Thành Việt còn nhỏ tuổi, thế nhưng thủ đoạn rất không tồi. Tác giả: Trên: kiếm tiền nuôi gia đình – Thành Việt Việt. Dưới: cô vợ nhỏ được nuôi trong nhà – Kê Từ. Tái bút: nhiều cẩu lương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]