Kê Từ nhìn khóe môi vươn vết máu cùng mái tóc rối loạn của Thành Việt, chậm rãi đặt người trong lòng xuống.
“Xin lỗi.” Thành Việt thất lạc cúi đầu “Tôi… gã mắng mẹ tôi.”
Kê Từ không nói gì, vươn tay giúp Thành Việt vuốt lại tóc, lau sạch vết máu bên khóe môi cậu.
Ngay khi Thành Việt cho rằng Kê Từ không hề tức giận thì Kê Từ chậm rãi chạm lên xương quai xanh của Thành Việt, xương quai xanh bên phải có thương tích, Kê Từ vừa vặn đè lên đó.
Thành Việt hít một hơi, muốn tránh đi nhưng lại không tránh.
“Đau không?” Kê Từ dùng ngón tay chầm chậm đè lên vệt máu bầm trên xương quai xanh của Thành Việt.
Thành Việt nhíu mày, vừa định nói gì thì Đàm Mẫn Mẫn bỗng dưng la lên.
“Tư Nguy! Tư Nguy!” Đàm Mẫn Mẫn ngã ngồi trên mặt đất nhác thấy Lương Tư Nguy trong đám người, nhất thời có chỗ dựa, nước mắt không cần bất cứ chuẩn bị nào lập tức dâng trào.
Kê Từ nhìn theo tầm mắt của Đàm Mẫn Mẫn, híp mắt đối mặt với người đàn ông kia, người kia theo bản năng lùi lại hai bước.
Đàm Mẫn Mẫn thấy tình hình không đúng, vội khóc lóc càng to hơn.
Kê Từ giấu Thành Việt ra sau lưng mình, ánh mắt đặc biệt không lành.
Anh không ngờ lại tình cờ gặp Lương Tư Nguy nhanh như vậy.
“Đó là ai vậy?” Thành Việt nghe cái tên hơi quen tai này, thò đầu ra nhìn về phía người đàn ông kia.
“Tư Nguy, anh tới xem Văn Văn một chút đi!” Đàm Mẫn Mẫn ôm Đàm Văn Văn đã ngất, khóc không ra hơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301918/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.