Ngày hôm sau Thành Việt ngủ đến trưa, tỉnh ngủ mới phát hiện trong nhà đã sớm không còn bóng dáng Kê Từ.
Trên tủ lạnh có dán tờ giấy nhắc, dòng chữ rồng bay phượng múa viết bằng bút máy mang theo phong vị khó nói rõ.
[nhớ ăn sáng, tạm thời có việc, tự học buổi tối nhớ về sớm.]
Một câu đơn giản, Thành Việt chói mắt nhìn xem, còn tưởng rằng danh thiếp nhà ai.
Thành Việt kê đầu lại gần dùng mũi ngửi ngửi mùi mực nước trên giấy, không ngửi được hương vị mình muốn nên trề môi, vươn người một cái, chỉ mặc độc chiếc quần lót nhỏ lắc lư trong nhà, ngậm nửa miếng bánh mì trong miệng, trên tay không quên cầm hộp sữa bò.
Đầu tiên Thành Việt đi dạo một vòng trong phòng Kê Từ.
Phòng ngủ Kê Từ là một mảnh trắng đen xám, Thành Việt nghĩ tới rèm cửa sổ hoa nhí mà Kê Từ giúp cậu treo trong phòng mình thì đau đầu.
Tới lui ăn xong bữa sáng, Thành Việt ngồi xổm trong phòng mình, lấy cái vali to nhất trong bốn cái vali dưới gầm giường ra.
Trong này ấy vậy mà là…báu vật của cậu.
Thành tích từ nhỏ của Thành Việt đã kém, dây thần kinh liên quan tới học tập không được tốt lắm, nhưng vẽ vời thì tàm tạm.
Bất kể là độ nhạy cảm hay sắc thái, giáo viên trước đây từng nói cậu thuộc dạng thiên phú cảm hóa.
Thành Việt đờ người ra trước giá gỗ đã lắp lên, nên vẽ cái gì đây…
Một xế chiều thoáng cái là qua, Thành Việt chớp đôi mắt khô khốc, đặt mông ngồi xuống sàn gỗ, cầm điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301903/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.