Khi tiếng bước chân chậm rãi áp sát, Kê Từ nheo mắt liếc nhìn mặt kính cửa sổ xe mình.
Đúng lúc lắm.
Kê Từ tính toán thời gian, khẳng định người bạn kia của Đường Cảnh sẽ tới sau 10 phút nữa, đứng tại chỗ cúi đầu, cũng chậm rãi siết chặt quả đấm.
Mặt kính đen dần hiện rõ ba gã đàn ông ngày càng tiến gần anh, rất nhanh, một trong số đó đưa tay về phía anh.
Kê Từ nhanh chóng xoay người, chụp lấy nắm đấm người kia kéo mạnh ra trước, người kia không ngờ Kê Từ phản ứng nhanh vậy, bị sức lực của anh kéo đi ngã chúi mũi.
Kê Từ không lưu tình chút nào mà đạp lên mông gã một cái, đạp văng người ra xa.
“Đệt!” gã nọ vừa ngã xuống đất, nhắm mắt lại thô lỗ chửi lên.
“Uầy!” hai gã còn lại đứng xem trợn tròn mắt.
Kê Từ nhíu mày giơ tay cởi áo vest vướng víu ra, ngay cả cravat cũng kéo lỏng.
“Anh muốn làm gì!” hai người đang đứng biểu cảm hung hãn, mà lời nói ra cứ như gái nhà lành đang bị ức hiếp “Sao lại đánh người thế hả!”
Kê Từ nhíu mày, trào phúng: “Canh ngoài trường mấy hôm nay chắc mệt lắm nhỉ.”
“Anh biết sao?” gã cạo trọc gãi đầu một cái, ngượng ngùng hỏi.
“Mày ngại cái quỷ gì!” gã mang kính đen đứng một bên gào thét, duỗi cánh tay trần chỉ vào Kê Từ, hung ác bảo “Tao cứ thắc mắc người nhà thằng bé kia vừa chết hết rồi, mẹ kiếp còn ai đưa đón nó mỗi ngày, cmn mày là ai hả!”
Kê Từ nghe câu ‘người nhà vừa chết hết’ xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301901/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.