Vì bị người ta khiêng trên vai mà bụng của Thành Việt tì lên bả vai Kê Từ, thế nên dạ dày Thành Việt hơi khó chịu.
Cậu nhịn một chốc, nhìn xuống mông Kê Từ, vươn tay chọt chọt eo anh, nhỏ giọng gọi: “Kê…Kê Từ…”
“Câm miệng.” Kê Từ vác cậu trên vai né khỏi dòng người, đi lên cửa ra.
“Tôi thực sự…” Thành Việt bởi tư thế chúi đầu xuống nên càng xây xẩm mặt mày, nhưng cậu vẫn muốn giải thích một chút “Thực …thực sự là đến uống trà sữa…tôi không biết…”
Thành Việt nói nói rồi dừng lại, đôi mắt nhìn eo Kê Từ không dời đi.
Ở góc độ này, ánh mắt của cậu vừa vặn đối diện eo Kê Từ, áo khoác của anh đang phủ trên đầu cậu nên Kê Từ chỉ mặc mỗi sơ mi trắng, áo sơ mi ôm vào phần eo anh, do động tác nâng vật nặng và đi lại nên đường nét cơ bắp hiện lên rõ mồn một khiến Thành Việt âm thầm nuốt một ngụm nướt bọt.
Thành Việt bấy giờ không biết là vì say nên hồ đồ hay chỉ đơn thuần là ghen tị và ước ao, cậu đưa tay muốn sờ eo Kê Từ một cái, nhưng có lẽ do phán đoán khoảng cách sai số nên tay cậu trực tiếp sờ lên mông Kê Từ.
Sờ xong mà Thành Việt còn tự thấy mình hề hước lắm, cười khửa khửa hai tiếng.
Kê Từ đen mặt, nghe thấy điệu cười ngu ngốc của Thành Việt trên vai mình thì gân xanh trên cánh tay cũng kìm không nổi gồ lên, nhưng sau cùng vẫn im lặng, chỉ chuyên chú vác người đi ra ngoài.
Ra ngoài rồi anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301886/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.