Tóm tắt chương trước: Điều tra ra hung thủ, án tử được giải quyết viên mãnnhờ sự giúp đỡ của Tứ ca. Án tử xong xuôi, tự nhiên liền đến phiên xử lý việc nhà rồi.
Tiết Dĩ Huyên cho quan huyện xui xẻo và mấy tên nha dịch lui xuống, liền sâu xa nhìn về phía Bệ Ngạn và Tiết Dĩ An.
Tiết Dĩ An tuy điêu ngoa vô lý, nhưng trước mặt mấy người ca ca lại dịungoan giống như con mèo láu lỉnh. Biết Tứ ca dễ mềm lòng, Tiết Dĩ An nín thở cọ cọ cánh tay Tiết Dĩ Huyên nói:
“Tứ ca, huynh có thể làm bộ như đêm nay chưa gặp muội hay không?”
Tiết Dĩ Huyên nhướng mày nhìn Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn trầm mặc không nói, chứa cười nói:
“Chuẩn bị tiếp tục bỏ trốn?”
“Tứ ca!” Tiết Dĩ An xấu hổ đến mặt đỏ thẫm, ai ngờ Bệ Ngạn lại vẻ mặt bình tĩnh nói:
“Dạ Mị - - “
Tiết Dĩ Huyên biết hắn đối với chuyện Dạ Mị vẫn có nhiều nghi vấn, cũng không ngại mà nói:
“Tiểu muội nói đúng, quả thật không có người tên Dạ Mị.”
Tiết Dĩ An thấy Tứ ca nói sang chuyện khác, mong còn không được, cũng vội vàng vuốt cằm nói:
“Đúng,không có người tên Dạ Mị, nói thật cho ngươi biết, Uy Viễn tiêu cục kia- -” Tiết Dĩ An dừng một chút, nghĩ đến việc này có quan hệ cơ mật đếnTiết gia, quay đầu nhìn phía Tiết Dĩ Huyên, phát hiện sắc mặt đối phương bình thản, mới hạ giọng nói:
“Này Viễn tiêu cục kia kỳ thật là sản nghiệp Tiết gia.”
Bệ Ngạn nhíu mi, “Hả?” Là sản nghiệp Tiết gia và Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-cuoi-mot-tieng-di/189649/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.