Sau khi trải qua giấc mộng này, dường như U Nghiên đã thay đổi rất nhiều.
Sự thay đổi ấy có vẻ đang đi theo một chiều hướng khá tốt, nhưng Diệc Thu lại không biết phải đối mặt với nó thế nào.
Nàng cảm thấy khoảng cách hiện tại có điều gì đó hơi kỳ lạ.
Mỗi một đêm trong mộng cảnh, nàng đều yên phận ngủ bên cạnh U Nghiên.
Nếu muốn nói về sự khác biệt giữa hình người và Dương Đà, có lẽ lúc làm một con Dương Đà, mỗi đêm U Nghiên đều sẽ ôm nàng vào giấc ngủ nhưng kể từ khi nàng biến về thành người thì tình huống ôm nhau ngủ ấy lại chưa bao giờ xảy ra.
Thật ra, đối với Diệc Thu việc chung chăn gối hệt như việc chen lên giường của đứa bạn cùng phòng ký túc xá gan lớn vào những lần vô tình xem phim ma ngủ không được, chẳng có gì đáng phải nghĩ nhiều.
Ấy thế mà không biết tại sao dần dà nàng lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Không phải ghét bỏ, mà là cuống quýt.
Mỗi một lần bị nắm tay là sẽ không biết làm sao.
Mỗi một lần ở trên giường, không cẩn thận đụng vào người bên cạnh đều sẽ không biết phải làm gì.
Mà tất cả những tình trạng ấy bắt nguồn từ ngày hôm U Nghiên nói với nàng “trần thế này, chỉ có ngươi mới cứu được ta“.
Nàng không biết mình có tài đức gì mà được nghe U Nghiên chính miệng nói ra lời như vậy, rồi sau đó cứ luôn cảm thấy bản thân có chút là lạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-duong-da/3504384/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.