Diệc Thu thật sự rất muốn quỳ xuống lạy U Nghiên, nàng biết tính chiếm hữu của điểu nữ nhân U Nghiên rất cao, ghen tị với vật còn sống đã đành nào ngờ bây giờ ngay cả hệ thống cũng chẳng thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Dưới ánh mắt vô cùng bất mãn của U Nghiên nàng nghệch mặt một lúc lâu mới ngơ ngác thốt ra một câu: “Hệ thống, nó không phải con người.”
【 Hic? 】
“Không mắng ngươi!” Diệc Thu thầm trấn an hệ thống dưới đáy lòng, sau đó đưa mắt nhìn về phía U Nghiên, nói tiếp, “Ta nên giải thích về sự tồn tại của nó như thế nào cho ngươi hiểu đây nhỉ... Cái hệ thống này, nó vượt ngoài lục đạo, không phải người, không phải tiên, không phải quỷ thần cũng chẳng phải yêu ma. Nó không giống bất kỳ một loài sinh linh nào trên thế gian này. Nó chính là, chính là... Hệ thống có tồn tại nhưng nhìn không thấy, sờ không được, nghe không ra...!”
“......”
“Ngươi, ngươi có hiểu không?” Diệc Thu ngồi ở bên cạnh U Nghiên, đôi mắt chớp lia lịa.
Mày U Nghiên càng nhíu chặt, rõ ràng là không thể hiểu được những lời nói xằng bậy trong miệng Diệc Thu.
Diệc Thu chống cằm tập trung suy nghĩ, một lát sau lại lắc đầu bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn U Nghiên, nói với vẻ nghiêm túc: “Ta chẳng biết phải hình dung về sự tồn tại của nó với ngươi kiểu gì. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng ta không có cách để ngươi có thể nhìn hay nghe thấy nó, nhưng nếu ngươi để ý chuyện ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-duong-da/3489721/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.