Chương trước
Chương sau
Diệc Thu thừa nhận EQ của mình không cao, và với tư cách là người chuyên dùng bàn phím để đi đánh nhau quanh năm suốt tháng thì nàng thật sự chưa từng ngán bất kỳ ai.
Bởi vì cách nhau qua internet, dù cho có ồn ào túi bụi với người ta, đối phương cũng không rảnh tới mức tìm tận địa chỉ nhà rồi chặn đường đánh nàng đâu phải không?
Nhưng nay đâu đã bằng xưa, người bên cạnh không những có thể đánh nàng, mà còn nắm trong tay quyền sinh sát của nàng.
Ở trong tiểu thuyết vị này quả thực là người hỉ nộ vô thường, khó nắm bắt, làm đầy rẫy việc xấu, Diệc Thu không thể không tự nói với bản thân, kỳ thật làm người câm cũng không có gì không tốt.
Ít nhất, ở trước mặt một nhân nguy hiểm như vậy, "không thể nói chuyện" đôi khi lại an toàn hơn "không biết nói chuyện" rất nhiều.
So với việc trở thành người câm, điều khiến nàng mất đi sức sống chính là con đường dài ngoằn trước mặt và ánh mặt trời nắng gắt chói chang như muốn thiêu nàng thành thịt nướng ở trên đỉnh đầu kia.
Ma giới quanh năm âm lãnh lạnh lẽo, còn Nhân giới lại đang giữa mùa hè.
Lông Dương Đà giữ ấm cực kỳ tốt, dẫn đến đặc tính của Dương Đà là chịu được rét lạnh và sợ hãi nắng nóng.
Chính vì thế, khi Diệc Thu ở Ma giới không sợ quá lạnh, nhưng vừa mới đến Nhân giới không lâu, đã nóng đến mức hoa mắt chóng mặt.
Nàng tựa như hoa héo, nửa chết nửa sống đi theo U Nghiên, ánh mắt đờ đẫn, miệng khẽ nhếch, thở hồng hộc.
"Cứu mạng, ta cảm thấy... Mình giống như đi từ phòng điều hòa sang phòng tắm hơi vậy... Ta, ta sắp chết rồi!" Diệc Thu sống không còn gì luyến tiếc mà oán giận hệ thống, "Hệ thống ngươi trừ việc bán manh và cung cấp các dữ liệu ra, thật sự không còn tác dụng khác nữa hả?"
Điểm thuộc tính cao như vậy có ích lời gì, ít ra phải mở được thương thành cho người ta trao đổi một vài thứ hữu dụng chứ.
Ví dụ như hàn băng trong cơ thể, linh đan tránh nóng, hay thuốc thanh nhiệt giải độc chẳng hạn. Mắc chút cũng không sao, sức mạnh, linh căn, độ nhanh nhẹn, độ thiện cảm gì gì đó có thể tích cóp dần, chỉ cần làm nàng thấy mát mẻ, muốn lấy nhiêu cứ lấy, chỉ số thông minh lấy luôn cũng được!
【 Thành công tiếp thu thỉnh cầu của ký chủ, ta đã tìm ra ba giải pháp để giảm nhiệt giúp ngài rồi ạ. 】
Có giải pháp thiệt kìa! Hay quá hay quá.
Diệc Thu: "Mau nói ta nghe nào!"
【 Hóng gió, tắm rửa, cạo lông. 】
Diệc Thu: "......"
Hít sâu, đừng tức giận!
Diệc Thu: "Ta thật sự rất cảm ơn ngươi!"
Phế vật!
Tiểu Dương Đà nóng tới phát điên, vì muốn dễ hô hấp, không tự giác thè đầu lưỡi hồng hào thở hổn hển như chó.
Chóng mặt quá, toàn thân đều khó chịu.
Ý thức dần mơ hồ rồi, đừng nói là say nắng nha?
Hóa ra... Dương Đà cũng sẽ bị say nắng à?
"Ưn, ô..."
Tiểu Dương Đà kêu thảm thiết, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của vị chủ vô lương tâm.
U Nghiên xoay người nhìn Diệc Thu một cái, thấy bộ dạng sắp ngất của nàng, đáy mắt không gợn sóng chợt hiện lên một tia tò mò.
"Tiểu gia hỏa ngươi định giả bộ gì đấy? Rõ ràng sinh bốn chân sao đi vài bước cũng không muốn?" Miệng tuy hỏi vậy nhưng nàng vẫn đi đến bên cạnh Diệc Thu, ngồi xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bất lực kia.
Ma tộc máu lạnh, hơn nữa còn có linh lực hộ thể, dù đang ở dưới ánh mặt trời chói chang, ngón tay U Nghiên vẫn rất lạnh lẽo.
Xúc cảm lành lạnh kia khiến Diệc Thu thấy rất dễ chịu, nàng vô thức nhắm lại hai mắt, dụi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay U Nghiên.
Sao lại nóng như vậy?
U Nghiên nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị kiểm tra tình trạng thân thể của tiểu Dương Đà, thì toàn thân lông xù đột nhiên bất ngờ chui vào trong lòng nàng, mềm mại, nhưng lại nóng hổi như một quả cầu lửa.
Quả cầu lửa cọ tới cọ lui trên người nàng một cách vô ý thức, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, quần áo của người trước mặt thật lạnh lẽo, nằm trong lòng nàng còn thoái mái hơn đứng ở dưới ánh mắt trời.
U Nghiên hoảng hốt một lát, lúc này mới ngẩng đầu nhìn mặt trời ở trên cao.
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, U Nghiên nhíu mày kéo quả cầu lửa ở trong lòng mình ra, nháy mắt, tiểu Dương Đà quăng ngã ngồi trên đất, kêu rên tựa như đang khóc nở.
U Nghiên nhất thời xem như không thấy, giơ tay ấn nhẹ hai ngón vào giữa trán Diệc Thu, truyền linh lực cho nàng.
Linh lực nhập thể, sự nóng bức quanh người Diệc Thu tan khắp bốn phía, độ ấm thân thể từ từ giảm xuống, biểu tình cũng không còn thống khổ như ban nãy.
"Đi rồi." U Nghiên vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệc Thu.
Diệc Thu nỗ lực mở mắt, lảo đảo đứng dậy khoảng hai giây, sau đó thì thào vài tiếng liền, nghiêng người ngã vào lòng U Nghiên đang định đứng lên.
"Đừng diễn trò, ta sẽ không ôm ngươi." U Nghiên nhíu mày.
Tiểu Dương Đà không có bất kỳ phản ứng gì, không nhúc nhích nằm ở trong lòng nàng.
"......" Xem ra tiểu gia hỏa này bị cảm nắng thật rồi.
"Nhỏ yếu vô dụng, giữ ngươi lại làm chi?" U Nghiên lạnh giọng nói, đẩy tiểu Dương Đà ra, đứng dậy sửa ống tay áo, quay đầu xoay người rời đi.
Tiểu Dương Đà đáng thương bất lực nằm nghiêng trên mặt cỏ, một cái chân nhỏ vô thức giật giật trong không khí, hai mắt nhắm chặt lại.
***
Trong nhà tắm hơi, tốp năm tốp ba nữ nhân kết bạn hoặc dẫn theo con nhà mình đi vào, bọn họ vừa nói vừa cười, tắm trong hồ, dưới vòi sen, hay nhờ người mát xa, đấm lưng, cạo gió.
Diệc Thu ngồi một mình trong góc phòng, ánh mắt dại ra, miệng nhỏ khẽ nhếch, toàn thân đổ mồ hôi, nhìn xuyên thấu qua cửa kính bên ngoài.
Tuy không cảm thấy nóng lắm, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có một cảm giác, mách bảo rằng nếu không đi ra ngoài, bản thân chắc chắn sẽ chết vì nóng.
Diệc Thu giãy giụa đứng dậy rời khỏi ghế gỗ, lảo đảo đến bên cạnh cửa, sau đó mới nhận ra dù dùng cách gì cánh cửa kia vẫn không thể nào mở được.
Nàng đưa tay gõ gõ cửa, người bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy.
Tức khắc bị sợ hãi chi phối, nàng bắt đầu liều mạng gõ cửa, thậm chí bắt đầu hô to để xin giúp đỡ, nhưng lại không ngờ rằng mình chỉ có thể phát ra những tiếng kêu "A ân".
Ngay lúc nàng vô cùng tuyệt vọng, chợt có người phá cửa đi vào.
Rốt cuộc cũng không nóng nữa!
Nàng giương mắt, không thấy rõ khuôn mặt người nọ, chỉ thấy một bộ áo dài màu đen cùng với mái tóc dài như thác.
Tại sao lại là nữ ma đầu này?
Trời đất, sao ta có thể đứng trần trụi trước mặt nữ ma đầu được? Lỡ bị nàng trào phúng thì lấy đất đâu mà chôn?
Diệc Thu theo bản năng đi lùi lại, ai biết được ở phía sau đột nhiên xuất hiện một cái hố to đùng, nháy mắt nàng mất đi cân bằng, sợ hãi hét lên rồi rơi xuống dưới.
"Á!" Ai da!
Tiểu Dương Đà ngã một cái "bịch" xuống giường.
Nghe tiếng, ánh mắt đạm mạc của U Nghiên nhìn sang, chỉ thấy Diệc Thu mờ mịt xoay người, quỳ rạp trên mặt đất thất thần.
Tiếng ồn từ bên ngoài cửa sổ truyền vào phòng, rất sôi động và náo nhiệt.
"Đây là chỗ nào?" Diệc Thu tự đáy lòng hỏi hệ thống, "Quán trọ ở Nhân gian?"
【 Thành công tiếp thu linh lực U Nghiên đã độ, tất cả các thuộc tính đều tăng lên. 】
【 Chỉ số thông minh +30 】
【 Linh căn +100 】
【 Sức mạnh +30 】
【 Nhanh nhẹn +30 】
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +100 】
Diệc Thu nghe vậy sửng sốt, chẳng qua mới mơ thấy một cơn ác mộng kỳ kỳ quái quái thôi mà, sao ngủ dậy hệ thống liền spam rồi?
"Kiểm tra thuộc tính hiện tại."
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh: 180
Sức mạnh: 95
Linh căn: 200
Nhanh nhẹn: 85
Sức khỏe: 100
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 600
Diệc Thu:!!!
Linh căn hai trăm, trừ độ thiện cảm ra, tất cả các thuộc tính đều đã đạt tiêu chuẩn. Khoảng cách biến thành người không còn xa nữa rồi!
Nghĩ đến đây, Diệc Thu mừng như điên, nào ngờ ngẩng đầu liền thấy U Nghiên đang từ từ đi đến chỗ mình, nụ cười tươi roi rói trên khóe miệng dần trở nên cứng đờ.
"Cười gì thế?" Ngữ khí U Nghiên cực kỳ bình tĩnh, nàng ngồi xuống, ngón tay nhéo nhẹ cái chân nhỏ của Diệc Thu.
Diệc Thu xấu hổ mấy giây, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn U Nghiên, phát ra một tiếng "hưm~" ngây thơ.
Lợi ích khi không thể nói chuyện đã được thể hiện rõ ràng vào thời điểm này rồi.
Mặc kệ U Nghiên hỏi gì, chỉ cần nàng vẫn là một kẻ câm, chắc chắn có thể lừa dối!
U Nghiên cười như không cười mà nhìn chằm chằm Diệc Thu, cuối cùng đứng dậy ngồi lên giường, vuốt ve lông trên lưng tiểu Dương Đà, trông có vẻ rất hưởng thụ cảm giác mềm mại này.
Ống tay áo rũ xuống chặn hai mắt Diệc Thu, nàng duỗi cổ lắc lắc đầu, sau đó ngoan ngoãn ngáp một cái, không có ý muốn tránh đi.
Diệc Thu đã quá quen với chuyện này rồi, lúc nhận rõ bản thân mình là một con sủng vật, nàng cũng không hề bài xích tiếp xúc tứ chi nữa, thậm chí đôi khi còn cảm thấy nó rất là thoải mái.
"Ban nãy do thân thể ngươi quá nóng nên đã ngất xỉu." Đầu ngón tay U Nghiên chọt chọt cổ Diệc Thu.
"Ừm~" Diệc Thu rụt cổ, ngất xỉu một lần nhưng thuộc tính tăng lên, không tính là lỗ.
"Đối với ngươi thì thời tiết ở Nhân giới quá mức oi bức, nên ta vừa tìm ra một biện pháp giúp ngươi giảm nhiệt." U Nghiên nhàn nhạt nói.
"A?" Diệc Thu xoắn cổ quay đầu nhìn U Nghiên, trong mắt tràn đầy chờ mong.
U Nghiên bắt gặp ánh mắt của Diệc Thu, khóe môi bỗng nhiên gợi lên, ngón trỏ nhẹ nâng cằm Dương Đà, cười nói: "Cạo sạch bộ lông này, bảm đảm sẽ rất mát mẻ."
Giây tiếp theo, Diệc Thu cơ hồ té ngã lộn nhào, rời xa đại vai ác.
Quả nhiên cảnh trong mơ không phải tự nhiên mà đến!
Đại vai ác muốn cạo lông nàng, muốn biến nàng thành một tiểu Dương Đà trần trụi với thiên nhiên, thật là tàn nhẫn!
Tuy nàng không phải người, nhưng nàng vẫn rất yêu cái đẹp!
Nàng không muốn bị cạo sạch lông, cả người trụi lủi, phô bày thân thể gầy nhom như mấy con chó lông xù đâu, cạo rồi mặt mũi đâu mà gặp người ta!
Ngay lúc Diệc Thu đang phát cáu, U Nghiên lại che miệng cười khẽ.
Định mệnh! Tính châm chọc cực cường!
Da lông như quần áo, Diệc Thu quyết định, nàng cần thiết phải bảo vệ bộ lông như đang bảo vệ quần áo của mình!
"Lại đây." U Nghiên vẫy tay gọi Diệc Thu.
Diệc Thu đứng xù lông, nàng sẽ không đến!
U Nghiên thấy tiểu Dương Đà không chịu tới, dứt khoát tự mình đi về phía trước, cúi người giữ chặt tiểu Dương Đà đang có ý định đi vòng qua nàng.
Khi vừa bị bắt được, không biết dũng khí lấy từ nơi nào, Diệc Thu hít một hơi thật sâu, ngửa cổ ra sau, ảnh mắt chứa đầy cảnh cáo nhìn chằm chằm U Nghiên.
U Nghiên: "Ánh mắt gì..."
Diệc Thu: "Phụt!"
Nếu đổi thành từ trước, nước miếng chắc chắn sẽ bị một tầng linh lực vô hình bắn văng ra.
Nhưng không biết hôm nay là ngày đặc biệt gì, mặt trời tựa như mọc ở hướng Tây, U Nghiên vậy mà không có linh lực hộ thể.
U Nghiên không bố trí phòng vệ khi ở cạnh nàng!
Ngụm nước miếng này bất ngờ bay vào mặt khiến U Nghiên không kịp phòng ngừa, U Nghiên theo bản năng nhắm nửa con mặt, hơn nữa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần.
U Nghiên: "......"
Diệc Thu: "......"
Bên trong phòng cho khách tĩnh mịch đến lạ thường, Diệc Thu nhìn U Nghiên, bất giác cắn chặt răng.
Hai giây sau, Diệc Thu sợ hãi nuốt nước miếng, vô cùng nỗ lực nâng cái chân nhỏ không mấy linh hoạt của mình lên, vụng về dùng lông chân lau mặt cho U Nghiên.
Lau lau, Diệc Thu bỗng nhiên nghe thấy tiếng hít sâu một hơi của U Nghiên.
Một hơi này, làm trái tim nàng sợ tới mức ngừng lại đột ngột.
Chết rồi, chết rồi trời ơi!
"Ngươi..." U Nghiên muốn nói lại thôi.
"Oa ~~ ô ô ~~" Tiểu Dương Đà rụt cổ, bắt đầu xin tha.
Đừng, đừng ăn ta!
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +100】
Hể?
- ---o o----
Tác giả có điều muốn nói: Lông chân lau mặt, chỉ gia đình ấy.
Lịch trình mưu trí hôm nay của Dương Đà: Sĩ khả sát bất khả... Á, á ta sai rồi đừng giết ta! Đừng, đừng... Í?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.