Họa Đấu đi rồi quay về, nhưng sau đó lại lặng lẽ mang Huân Trì đi.
Diệc Thu cau mày trong sự ngỡ ngàng, mãi cho đến khi ánh lửa nơi phương xa hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, nàng bất ngờ túm chặt lấy ống tay áo của U Nghiên, kinh ngạc nói: "U Nghiên, chó đen bắt Huân Trì đi rồi, tại sao chúng ta không đuổi theo!"
U Nghiên trầm mặc một lát mới thản nhiên hỏi lại: "Đuổi theo rồi sau đó thì sao?"
Diệc Thu nhất thời không nói nên lời.
Đuổi theo, sau đó thì sao? U Nghiên không phải là đối thủ của con chó đen kia, đuổi theo cũng chỉ vô ích, không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào.
"Về ngủ thôi." U Nghiên nói.
"Ơ?" Ánh mắt Diệc Thu khi nhìn U Nghiên chứa đầy sự khó hiểu.
"Nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đuổi theo."
"Liệu chúng ta có thể đuổi kịp không?" Diệc Thu hỏi theo bản năng, nào ngờ vừa dứt lời lại bắt gặp phải ánh mắt phức tạp đầy khó đoán của U Nghiên.
Cái ánh mắt này quen lắm, mỗi lần U Nghiên nhìn nàng bằng ánh mắt này, chắc chắn giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện không hay.
Với tư cách là một con Dương Đà tiểu yêu hèn mọn luôn giữ cho thể xác và tinh thần của mình khỏe mạnh, ngay lúc cánh môi đỏ của U Nghiên khẽ mở, nàng thậm chí chẳng hề suy nghĩ nhiều bèn vươn một ngón tay nhẹ nhàng ngăn chặn lời nói kế tiếp của U Nghiên.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng còn cảm thấy ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-duong-da/2518885/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.