Tiếng nói vừa dứt, Kim Thăng lập tức phản ứng, tức giận nhìn về phía A Ân.
Hắn nói: “Cô nương ngươi, thực giảo hoạt!”
A Ân một chút cũng không e ngại, cười tủm tỉm nói: “Đại nhân có thể nhẫn tâm nói một câu hạch điêu Bách Việt của A Ân không kì diệu sao?”
…. Không thể.
Mặc dù hắn có trăm ngàn cách để trách cứ nàng, thế nhưng trên tay nàng ta cầm là tâm huyết của hắn! Là con khởi điểm đưa hắn đến con đường làm quan viên mãn nhất! Hắn không thể để bất luận là chút tỳ vết nào!
Sắc mặt hắn trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn ngửa cổ uống nốt hai bát rượu còn lại, nói: “Ngươi muốn mượn bản quan để tạo thanh thế, không phải là không được.”
A Ân ngồi lại nghiêm chỉnh, đồng thời cũng hiểu ra: “Đại nhân quả nhiên là hiểu rõ A Ân, A Ân xin bái phục.” Nàng lại cười nói: “Đại nhân có chuyện gì xin nói thẳng.” Nàng lúc trước đã cho Phạm Hảo Hạch đi nghe ngóng vài chuyện của những vị quan trong triều yêu thích hạch điêu, cũng tiện lúc nghe được chuyện của vị Kim đại nhân này, đương thời có thể tóm tắt chuyện rằng vị đại nhân này là một người thẳng tính, hiện tại ở chung với hắn một lúc, quả thực là như suy đoán lúc trước của mình.
Kim Thăng nói: “Bản quan và ngươi thanh toán xong từ đây.”
Nàng nghe vậy không khỏi ngẩn ra.
Thanh toán xong?
Nàng cùng vị Kim đại nhân này lúc nào có thể thanh toán xong như lời hắn vừa nói?
Kim Thăng hỏi lại: “Nghĩ không ra?”
A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-duoc-the/932647/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.