Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144
Chương sau
A Ân nghe vậy lại có chút kinh ngạc, hỏi: “Sư phụ nói vậy?” Khương Tuyền gật đầu như gà mổ thóc. “Đúng vậy đúng vậy, chính miệng Nguyên công nói, nói là laaystin từ bên Hạch Học. Tối hôm qua mười bảy vị hạch điêu kỹ giả ở Hạch Học đã thống nhất đưa ra quyết định này, sáng nay năm vị hạch điêu sư nói trước, qua một lúc, cả Quan gia cũng biết cả rồi!” Giọng nói của nàng không che giấu nổi mừng rỡ, nếu không phải cố kỵ Lâm Hà còn ở đây, nàng sợ là đã nhảy cẫng lên rồi. Lâm Hà cũng là từ miệng cha nàng biết được, cho nên mới chạy tới đây hỏi A Ân. Nàng thật là trăm triệu không thể hiểu nổi. Qua tám ngày, A Ân rõ ràng chỉ là tu sửa hạch điêu mà thôi, rốt cuộc là vì sao mà có thể để mười bảy vị hạch điêu kỹ giả đột nhiên muốn đổi người? Chuyện này, trước tới nay chưa từng có. Nàng nhìn chằm chằm A Ân, hỏi: “Cô rốt cuộc đã làm cái gì?” A Ân bước xuống giường, nhìn nàng một cái, nói: “…Tỷ để ta yên tính một lát.” Lâm Hà thấy bộ dạng nàng cũng bất ngờ thì không khỏi có chút giật mình, nàng ninh mi, nói: “Cô hôm nay nếu không nói rõ, ta sẽ ở chỗ này không đi.” Nếu lúc trước đối với Lục Lam là một bụng oán khí, thì bây giờ đối với A Ân là một bụng nghi vấn. Cạnh giường cố một khung gỗ hình tam giác, múc một chậu nước lạnh. A Ân vắt khăn mềm, lau mặt, sau đó lại người trước bàn trang điểm, bắt đầu chải đầu, sau đó lại chậm rãi đi ra sau bình phong mặc đồ. Lúc đi ra thì Lâm Hà vẫn đang ở đây. A Ân hỏi: “Lâm công đã nói với tỷ những gì?” Lâm Hàn ói: “Chỉ nói chuyện đổi người.” Nàng truy vấn: “Cô tám ngày này ngoài tu sửa hạch điêu đã làm gì? Cô có phải là tìm hạch điêu kỹ giả trong Hạch Học thi đấu hay không?” A Ân vừa nghe không khỏi cười nói: “Tỷ cũng có thể vào Hạch Học, tất nhiên là biết Hạch Học có quy định.” Lâm Hà cố chấp nói: “Vậy cô rốt cuộc là đã làm cái gì?” A Ân hơi trầm ngâm, đáp: “Muội muốn vào Hạch Học, tỷ có muốn cùng ta tới đó hay không?” Sau khi vào Hạch Học, ở sảnh chính to lớn đều là người. A Ân đây là lần đầu tiên nhìn thấy mười bảy vị hạch điêu kỹ giả của Hạch Học, nam nữ đều có, trong đó có Giang Dương nàng ặp đêm hôm qua đang ngồi ở ghế đầu tiên bên tay trái đang cúi đầu uống trà, năm ngón tay to lớn đều có một tầng vết chai, có thể nhìn ra được đây là đôi bàn tay quanh năm điêu hạch. Ngồi bên trái hắn là một nam nhân mặt cẩm bào cổ tròn màu tím đen viền vàng, da trắng môi hồng, vừa nhìn liền biết là dặm phấn, nàng dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được hắn chính là Đặng Trung trong lời đồn. Mà người ngồi ở vị trí chủ vị chính là Thượng Quan Nhân, đứng bên cạnh ông chính là Thượng Quan Sĩ Tín. Nàng phỏng chừng đã tám ngày ròng rã rồi chưa gặp hắn. Nàng cơ hồ từ khi vào cửa hắn liền giương mắt nhìn tới, ánh mắt của hắn dừng trên người nàng một chút sau đó lại rút trở về, có một tia tình cảm phức tạp vụt qua nơi mắt hắn. Nguyên Bối và Lan Tranh cũng có mặt ở đây, thấy Lâm Hà và A Ân liền vẫy tay với hai người, kêu hai người đi qua đó. A Ân vừa qua đó liền thấy Lục Lam đang quỳ giữa mười bảy vị hạch điêu kỹ giả. Khuông mặt nàng trắng bệch giống như chó nhà có tang, quỳ trên mặt đất. Đặng Trung than thở: “Là ta ngày thường dạy dỗ không nghiêm, suýt nữa đã khiến Hạch Học mang tiếng bất công bất chính, phạm tội làm trái ý tiên đế. Hôm nay sái gia vì việc nghĩa không quản tình thân, chư vị của Hạch Học không cần lo ngại về ta đâu, muốn đánh cứ đánh, muốn phạt tự phạt, đều là nàng tự làm tự chịu.” Lục Lam cúi đầu càng thấp hơn. Đặng Trung lại nói: “Ta vốn nghĩ ngươi thích hạch điêu, tới Tuy Châu có thể giúp ngươi một tay, chưa từng nghĩ đến ngươi lại có tâm lừa gạt như vậy, vậy mà lại dám cả gan tự tiện động tới hạch điêu của Ân thị, còn mưu đồ giấu diếm, tội ác như vậy sái gia ta tuyệt đối không dung thứ!” Thanh âm của hắn đề cao lên nghe cực kỳ chói tai. Thượng Quan Nhân nói: “Ta phụng chỉ tiên đế cùng thánh thượng, trông coi Hạch Học, lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tội lỗi càng không thể tránh thoái. Lục Lam giao cho mười bảy vị hạch điêu kỹ giả xử lý, ta ít ngày nửa sẽ khởi hành đi Vĩnh Bình, tự mình chịu tội với thánh thượng.” Hắn liếc mắt nhìn Đặng Trung, lại nói: “Đặng công công nếu việc ở Tuy Châu đã sáng tỏ, có thể khởi hành cùng ta.” Đặng Trung hí mắt đáp: “Cũng được.” Đặng Trung vừa rời hkoir sảnh chính thì cước bộ bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía A Ân. Nàng co rúm lại, trốn ở phía sau Lâm Hà. Khóe môi Đặng Trung nở một nụ cười châm biến, cảm thấy Ân thị này quả có chút thông mình, thảo nào có thể được tên tiểu tử Trầm Trường Đường kia yêu thích, nhưng cũng chỉ là thông mình một chút mà thôi, dù sao cũng không lên được bàn tiệc( Ý nói thân phận của A Ân thấp, không xứng với hầu gia),cho nên Trầm Trường Đường mới đem lực chú ý lên người Lý Dung. Rốt cuộc cũng chỉ là hạng tôm tép không đáng để hao phí tâm tư mà thôi. Sau cùng, mười bảy vị hạch điêu trải qua thương nghị, Lục Lam bị đuổi khỏi Hạch Học, Trương công cùng Lục Lam cũng giải trừ thân phận thày trò. Lâm hà biết được tiền căn hậu quả liền quấn quít lấy A Ân, hỏi: “Cô ở Hạch Học làm cái gì?” A Ân đáp: “Thực sự chỉ có tu sửa hạch điêu.” Lâm Hà nghe vậy, lại chạy đi nhìn lại hạch điêu to nhỏ nhìn tỉ mỉ kỹ càng một lượt, rốt cuộc cũng là người luôn chuyên chú về hạch điêu sơn thủy, nàng rất nhanh liền phát hiện ra chỗ bất đồng với núi Đại tự. Nàng lập tức hiểu ra hạch điêu kỹ giả ở Hạch Học lại nảy sinh nghi ngờ. Bởi vì trình độ ở bên ngoài hạch điêu Đại Tự sơn cao hơn so với Lục Lam rất nhiều. Lâm Hà hỏi A Ân: “Cô có phải từ sớm đã nảy sinh lòng nghi ngờ?” Nàng cười nói ‘Không có’. Đúng là không có thật, nếu không phải có Trầm Trường Đường gợi ý, nàng khẳng định đoán không ra Đặng Trung lại dám ra tay với Thượng Quan Nhân. Lâm hà chỉ xem là nàng khiêm tốn, trong lòng đối với A Ân không khỏi vô cùng bội phục. Nổi lòng nghi ngờ mà vẫn có thể điềm tĩnh như vậy, nghĩa ra cách làm chặt chẽ như vậy, mà không phải lf đi tranh cãi kịch liệt, ở phương diện này, Lâm Hà chỉ có thể thừa nhận bản thân không bằng A Ân. Thế nhưng thừa nhận chuyện này còn sảng khoái hơn là thừa nhận bản thân kém Lục Lam nhiều. A Ân có thể trở thành hạch điêu kỹ giả ths mười tám, Nguyên Hồng cực kỳ vui vẻ, chuẩn bị riêng cho nàng một bữa tiệc nho nhỏ. Lâm Hà không mời mà tới, lại cứng rắn muốn ngồi cùng nàng. Nguyên Bối thấy vậy thì không nhịn được mà trêu chọc nàng: “Trước đây không phải là luôn chen mình với thiếu đông gia sao, hiện tại sao lại đổi người rồi?” Lâm Hà trừng mắt liếc hắn, nhét vào miệng hắn một chiếc đùi dê, Nguyên Bối chợt ho khan, hắn nói: “Độc nhất chính là lòng dạ mỹ nhân, ta nếu bị sặc mà chết, Lâm Hà muội cũng chỉ có thể liều chết với Lan sư huynh thôi.” Lâm Hà trả lời: “A, cũng tốt hơn đối với cái miệng thối của huynh.” Nguyên Bối có đến biên cương, bị sặc một thân mùi dê quay về, từ nay về sau mỗi lần ăn dê đều muốn nôn. Hắn nôn vài lần, chỉ cảm thấy mùi dê vẫn còn ở trong răng, rùng mình một cái, lập tức đi súc miệng Lâm Hà hướng A Ân thỉnh giáo về vấn đề hạch điêu. Hỏi tới hạch điêu, A Ân là trii vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, nói đến mức Lâm Hà rất là vui vẻ. Có điều cả hai đều là cô nương gia, Lâm Hà lại là người ngoài lạnh trong nóng, rất dễ dàng nhìn ra  Ân đang mất hồn. Nàng hỏi: “Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Nàng nhìn Lâm Hà, đáp: “Tỷ đã từng làm tặng người ta thứ gì chưa?” Lâm Hà nhích tới gần A Ân thêm một chút, hỏi: “Cô làm đồ tặng ai? Là lang quân của cô ư?” Thấy A Ân ngập ngừng, nàng liền khẳng định: “A, ta biết rồi, nhất định là cho lang quân rồi.” Nàng lại xích gần lại A Ân một chút, hai người cách nhau chỉ bằng một ngón tay. Nàng nói bên tai A Ân: “Là người trong lòng đúng không?” Nàng nặng nề ho khan, đáp: “Không phải! Chỉ là hắn giúp ta, cho nên muốn tặng chút đồ để cảm ơn. Hắn không thích hạch điêu, cũng không thiếu vàng bạc châu báu.” Lâm Hà vừa nghe thấy lời này liền không khỏi buông tiếng thở dài, thầm nghĩ rằng vốn tưởng chỉ có bản thân đơn phương, không ngờ Tử Diệp cũng đơn phương. Như nhớ tới cái gì, nàng lại nghĩ nàng là một cô nương tốt như vậy bày trước mặt hắn mà hắn không thèm liếc mắt! Đáng đời hắn đơn phương tương tư! (Hắn ở đây là TQST) Nàng hỏi: “Vậy hắn thích gì?” (Còn hắn này là ai chắc mọi người hiểu nhỉ? ^^) A Ân suy nghĩ một chút, lại tự mình bác bỏ. Trà Mục Dương hầu uống quá đắt, nàng tặng không nổi. “Cô chẳng lẽ lại không biết hắn thích gì ư?” Nàng thành thật gật đầu. Lâm Hà lại nghiêng đầu nhìn nàng, lại nghĩ như vậy xem ra Tử Diệp vẫn còn có cơ hội? Không, nàng mới không cần giúp Tử Diệp một tay! Lâm Hà tà ác suy nghĩ một chút, lại nói: “Không biết cũng không sao, hắn luôn nghĩ tới thứ gì, thì tặng cho hắn thứ đó. Cũng không rõ A Ân đang nghĩ gì mà mang tai lại đỏ lên. Lâm Hà cảm thấy bản thân minh thật mâu thuẫn, rõ ràng là không muốn giúp Tử Diệp một tay, thế nhưng nhìn bộ dạng này của A Ân lại thấy Tử Diệp thật đáng thương, nàng ta có lẽ là trong lòng có người ta rồi, Tử Diệp lại không nóng không lạnh, có lẽ chẳng còn cơ hội nữa. Lâm Hà nghĩ thầm, mình thật là tốt bụng. Sáng hôm sau, A Ân trời chưa sáng đã dậy. Tối hôm qua sau khi được Lâm Hà gợi ý, nàng đã biết nên tặng Trầm Trường Đường thứ gì rồi, vì vậy sáng sớm liền ra ngoài. Nàng không đưa Khương Tuyền đi theo, chỉ một mình đi ra ngoài. Có điều lúc ra khỏi cửa, cũng vừa vặn gặp Lục Lam rời khỏi Thượng Quan gia. Nàng ta chán nản mang theo túi đồ, đứng ở cửa phủ, có làn gió thổi tới, còn thấy gương mặt trắng bệch mà bầm tím. A Ân đang muốn hạ rèm xe xuống thì Lục Lam há miệng nói một câu. Đáng tiếc hai người cách quá xa, A Ân không nghe rõ, chỉ thấy được khẩu hình của nàng, về phần là nói gì, thì nửa chữ cũng không nghe ra. Nàng cũng không quan tâm, nàng ta đã rời khỏi Thượng Quan gia rồi, có lẽ cũng không thể trở mình được nữa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144
Chương sau