Lúc A Ân tỉnh lại thì xung quanh là một mảnh đen kịt đưa tay không thấy năm ngón. Thật lâu sau, nàng mới nhớ chuyện trước lúc hôn mê, vừa động đậy trên trán lại truyền đến một trận đau đớn khiến nàng hít một hơi khí lạnh.
Nàng thử cất tiếng kêu: “Hầu gia?”
Không ai lên tiếng trả lời nàng. Nàng lại lại lên tiếng gọi, vẫn không có ai trả lời. Nàng không khỏi có chút lo sợ, ở đây không biết là ở đâu, chỉ có nàng lẻ loi một mình, xung quanh cũng không biết là có dã thú hay không. Nàng thở hổn hển.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng khẽ cắn môi, dựa vào vách núi lạnh lẽo để đứng dậy, bốn bề đều là một mảnh đen đặc. Nàng không nhớ nổi là mình từ đâu mà rơi vào đây. Dựa vào trực giác đi về phía trước, đi khoảng chừng được mười bước thì dẫm phải một mảnh hoa túc anh mềm mại.
Nàng giật mình, bước lùi nhanh về sau vài bước, lại cất tiếng kêu thử: “Hầu gia?”
Vẫn là không ai đáp lại nàng.
Nàng nổi lên can đảm bước tới, nhẹ nhàng đá đá, sau khi cảm nhận được nhiệt độ mới ngồi xổm xuống dùng tay lần mò, nàng chạm phải một mảnh dinh dính sền sệt, sau đó ngửi thấy mùi máu tanh. Lúc này mới xác định người này là ai.
Nàng sờ tới mặt hắn, vỗ vỗ, nói: “Hầu gia, mau tỉnh đi.”
Mục Dương Hậu thủy chung vẫn không có phản ứng. Lòng nàng bắt đầu run run, sợ hãi đưa tay đến trước mũi hắn thăm dò. Nào ngờ vào lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-duoc-the/932582/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.