Khương Tuyền được A Ân dặn dò, vẫn ở lại trong phòng.
Cho đến khi Nhị di nương bày ra vẻ mặt như bị thiếu nghìn vạn lượng thì mới biết phải dọn đi, hơn nữa còn không phải là phòng lúc đầu mà chính là sương phòng của nhị di nương ở. Khương Tuyền ngạc nhiên nghi ngờ, còn cho rằng đã phát sinh chuyện lớn, vội vàng rời phòng.
Vừa mới qua Thùy môn liền thấy lão gia đang nói chuyện bên cạnh tỷ tỷ, trong bóng đêm, Đông Vân đốt đèn lồng, ánh sáng vàng rực chiếu trên, bỗng dưng có vài phần tức cười.
A Ân đưa tay vẫy nàng, “A Tuyền, qua đây.”
Ân Tu Văn lại cười, nếp nhăn trên mắt lại càng thêm sâu: “Hai tỷ muội các con từ nhỏ tình cảm đã tốt, gian phòng nhỏ, ở chung một chỗ đúng là có chút ủy khuất cho các con, có điều không quan trọng, ngày khác đổi một căn phòng lớn hơn, hai tỷ muội mỗi người một gian, liên mạnh bất khối, mạnh bất cái gì…”
“Phụ thân, là mạnh bất ly tiêu.”
Ân Tu Văn nói: “Đúng đúng đúng, vẫn là biết chữ nhiều thì tốt, đủ thể diện.”
“Trong bụng nữ nhi như có học vấn, đều là công lao của phụ thân.”
Kiểu nịnh bợ này thật ra làm cho trong lòng Ân Tu Văn phát hư, trước đây nhi nữ của mình văn văn tĩnh tĩnh ít khi mở miệng, bây giờ vừa mở miệng quả thực là như quả ớt làm sặc chết người, hơn nữa còn là sặc mà không thể phát ra được.
Khương Tuyền ở bên cạnh vừa nhìn thì cảm thấy thời tiết thay đổi, vì sao mà mới ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-duoc-the/932567/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.